Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 779: Chương 779: Biệt Nguyệt Sơn Trang (7)




“Cấu kết?” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu hơi mỉm cười, nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi.

Thấy nàng lắc đầu, đầu tiên Chiến Dã thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại thấy nụ cười ảm đạm của nàng, tinh thần lại trở nên ngưng trọng.

Hắn biết, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy!

“Gần đây, Tu La vương mới đăng cơ, triệu hồi ra ma thú vương tộc, chuyện này, người ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp ai ai cũng biết.”

“Đúng vậy.”

Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng nói: “Nhưng không ai biết, Tu La vương mới kia ngày trước là tù nhân Phong Liên Dực ở Nam Dực quốc, cũng không ai hiểu được, thân thế của hắn như vậy nhưng lại chịu nhẫn nhịn ở Nam Dực quốc bấy nhiêu năm?”

Nàng bình tĩnh kể lại mọi chuyện, không tức giận, chỉ có sự bình thản cực độ, giống như đang nói đến một chuyện rất là bình thường.

Nàng bình thản kể như vậy, khiến đôi đũa trên tay Chiến Dã rơi ‘leng keng’, bình thường hắn luôn trầm tĩnh bây giờ cũng phải khiếp sợ, nếu biết chuyện này không biết sẽ có bao nhiêu người hoang mang !

“Phong Liên Dực là Tu La vương?” Chiến Dã đột nhiên đứng lên: “Bắc Nguyệt, tin tức của muội có chính xác không?”

“Ta cũng hi vọng chuyện này là giả.” Hoàng Bắc Nguyệt một tay chống cằm, nhìn qua thấy rất thanh cao lịch sự: “Tóm lại, cẩn thận là tốt nhất.”

Bữa sáng mới ăn được một nửa Chiến Dã cũng không thể ngồi yên được nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy hắn phải trở về bẩm báo với phụ hoàng, tập hợp quan đại thần cùng nhau bàn tính xem tiếp theo nên làm thế nào.

Tu La vương sắp trở thành hoàng đế Bắc Diệu quốc, nếu có lực lượng của Tu La thành giúp đỡ thì Bắc Diệu quốc và Nam Dực Quốc luôn đấu tranh, chỉ sợ sẽ phải nhận hết tai ương!

Trước khi Phong Liên Dực đăng cơ, có thể sai người ám sát hắn, đó cách tốt nhất, nhưng mà . . . . !

“Chiến Dã.” Thấy hắn đứng lên, Hoàng Bắc Nguyệt liền ngước mắt lên, nói: “Việc ám sát hắn là không thể làm được, ma thú vương tộc của Tu La thành, có sứ mệnh phải bảo vệ Tu La vương, ma thú kia rất mạnh, luôn canh chừng bên người hắn, căn bản là không thể ra tay.”

Ngày trước đi theo Phong Liên Dực, cũng may vẫn nghe được một số chuyện có ích!

“Nếu biết tin này, chỉ sợ tất cả các nước khác đều phái người đi giết hắn.” Chiến Dã thở dài nói, ám sát, hắn cũng chỉ tùy tiện nghĩ ra cách này thôi.

“Nói luôn dễ hơn làm?” Hoàng Bắc Nguyệt biết sức mạnh của nàng lúc này không thể giúp được gì .

Trừ khi nàng giải được bí mật của Vạn Thú Vô Cương, sức mạnh này là vô cùng sâu, năm đó người kia chỉ dùng sức của bản thân, đã đánh Quang Diệu điện và Tu La thành phải thoái ẩn giang hồ, khiến cho Tu La vương ngày trước chết đi.

Nếu nàng có được sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương thì có thể thử một lần, nhưng mà bây giờ nàng sẽ không ngốc nghếch tự chui đầu vào rọ.

Phong Liên Dực bây giờ không còn như ngày trước, điều kiện quan trọng nhất của Tu La vương muốn đăng cơ là phải ‘đoạn tình tuyệt ái’! Bây giờ hắn còn không biết nàng là ai.

Hắn sẽ không vì nàng là Hoàng Bắc Nguyệt, mà ra tay nhẹ nhàng.

Nàng đâm hắn một đao, chơi hắn một vố lớn như vậy, bây giờ chắc chắn hắn đang nghĩ cách trả thù nàng!

Những lúc như thế này, nàng thật sự không muốn tự chui đầu vào chỗ chết.

Không thể nghĩ ra cách khác, Chiến Dã chỉ có thể hồi cung trước, đầu tiên là phải giấu chuyện này không cho Anh Dạ biết.

Anh Dạ thích Phong Liên Dực từ nhỏ tới giờ, nếu biết hắn đã trở thành Tu La vương, không biết nàng sẽ đau lòng tới mức nào.

“Yên tâm đi, Anh Dạ cũng là người thân của ta.” Nàng nói vậy đều là những từ xuất phát từ đáy lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.