“Nhưng Linh Tôn là Thần thú, các ngươi không nghe ngóng cho tốt đã tùy tiện
xông vào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao bây giờ?” Hoàng
Bắc Nguyệt mười phần nữ tính giậm chân một cái, hờn dỗi nói.
“Hắc hắc, không nắm chắc làm sao chúng ta dám tới?” Cổ đại nhân bày ra biểu lộ ham muốn.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhẹ hắn một cái: “Ý ngươi là cái bảo bối kia sao?”
Thần sắc của Cổ đại nhân lập tức nghiêm lại, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Hừ!” Hoàng Bắc Nguyệt phong tình vạn chủng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi ngủ mơ nói ra, còn dám nghi ngờ ta sao?”
Cổ đại nhân lập tức cười lấy lòng: “Không dám không dám, chẳng qua đây là
chuyện cơ mật, Hoàng thượng phân phó không thể để cho bất luận kẻ nào
biết.”
“Thì ra ta cũng nằm trong số “bất luận kẻ nào”, thật không có lương tâm mà, ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy, nào ngờ ngươi vẫn
không tin tưởng ta!”
“Không có, không có, sao có thể như vậy được.” Cổ đại nhân đau lòng, định đi qua dỗ ngọt nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt hầm hừ nói: “Cút ngay, ta không muốn nghe ngươi giải thích!”
“Được rồi được rồi mà, ta cho ngươi xem một chút là được chứ gì, nhưng ngươi
tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai biết.” Cổ đại nhân cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình như thế, hắn sao có thể
nhẫn tâm phớt lờ nàng được.
Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ cao hứng,
giọng nói cũng nhu hòa hơn không ít: “Giữa ta với ngươi như thế nào,
chẳng lẽ ngươi còn sợ ta hại ngươi hay sao?”
Cổ đại nhân nhất
thời mừng rỡ, trên mặt nở hoa. Hắn kéo kéo ống tay áo, từ trong nạp giới cao cấp trên ngón trỏ bên phải lấy ra một thứ có hình dáng giống cái
chuông, cẩn thận đặt lên bàn.
Cái chuông vừa lấy ra, nguyên khí xung quanh liền kịch liệt ba động.
Đây là một Bảo khí, không, sợ rằng đã đạt tới ngưỡng Thần khí rồi.
“Đây là cái gì?”
Cổ đại nhân trả lời: “Cái này gọi là “Tỏa Hồn Chung”, là thượng cổ Thần
khí. Vật này có thể khắc chế Thần thú, mặc kệ bọn nó mạnh đến mức nào,
chỉ cần bị nhốt trong cái chuông này, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau bọn nó sẽ hoàn toàn nghe lệnh của chúng ta, ha ha, cái này tương đương với
tuần thú (Dạ: thuần hóa thú) nha.”
Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, Thần khí sao? Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thần khí, nguyên khí xung
quanh cũng bị lực lượng cường hãn này chấn động không ngớt, ngay cả nội
tâm cũng bị cỗ lực lượng này ảnh hưởng, khiến cho người ta không nhịn
được mà run rẩy.
Tỏa Hồn Chung!
Có thể nhốt được Thần thú, lại khiến cho chúng thuần phục mình, năng lực này cũng tương đối giống
với năng lực của bản thân nàng, chỉ là Tỏa Hồn Chung tựa hồ mạnh hơn một chút, đơn giản là vì lúc này nàng căn bản không thể thuần phục được
Thần thú.
Cổ đại nhân này rất cẩn thận, chỉ lấy Tỏa Hồn Chung ra
một chút rồi nhanh chóng thu hồi lại, hằn cười lấy lòng nói với nàng: “
Lân nhi, có Tỏa Hồn Chung này, sau khi ta khiến Linh Tôn thuần phục ta,
tên Hoàng đế Đông Ly Quốc kia thì tính là cái gì? Ta sẽ một cước đạp hắn ra khỏi ngôi vị hoàng đế, sau khi lên ngôi, ta nhất định sẽ phong ngươi là Hoàng hậu!”
Lông măng trên người Hoàng Bắc Nguyệt gần như đã
có thể đâm thủng áo giáp, cứ nghĩ đến việc một nam nhân lại muốn phong
một nam nhân khác làm Hoàng hậu, cái cảm giác này thật sự rất…
“Ngày đó không biết bao giờ mới đến.” Hoàng Bắc Nguyệt thuận miệng nói, đôi
mắt dưới giáp sắt bắt đầu quan sát căn phòng. Lão già này là Cửu tinh
Triệu hoán sư, trên người còn có Thần khí, phải làm sao thoát thân mà
không khiến hắn nghi ngờ đây?
Thấy sắc trời bên ngoài từ từ tối
đi, Cổ đại nhân dường như nhớ tới điều gì, vội nói: “Lân nhi, hôm nay ta phải cùng tên Thái tử ngu ngốc kia vào cung, có một việc cần ngươi giúp ta.”
Hoàng Bắc Nguyệt nghe hắn nói như vậy, đương nhiên không thể nào từ chối: “Có chuyện gì?”
“Ta ở đây có một phong thư, ngươi giúp ta đưa đến Tiêu phủ đi.”
Tiêu phủ? Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, quả nhiên có gì đó mờ ám giữa lão hồ ly Tiêu Khải Nguyên cùng người của Đông Ly Quốc!