Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 824: Chương 824: Cảnh Còn Người Mất (12)




Chỉ có tiếng tiêu bên tai, nhẹ nhàng ngân nga không dứt.

Hắn theo bản năng ngước mắt lên, nhìn thoáng qua bầu trời đêm, lại phát hiện đêm nay không có trăng, thậm chí ngay cả một ngôi sao cũng không có.

Phong Liên Dực hơi ngẩn ra, tiếng tiêu này thật động lòng người, mỗi giai điệu đều như một dòng nước ấm áp chảy xuôi trong lòng, ngay cả vết thương đang đau nhức cũng như được dịu dàng vuốt ve, cảm giác chua xót cũng từ từ dịu bớt.

Hay! Khúc nhạc như vậy, quả thực rất hay!

Sau khi âm cuối chậm rãi trôi về phía bầu trời đêm xa xăm, nàng liền dừng khúc nhạc lại, sau đó dịu dàng hành lễ với Phong Liên Dực, quả thực là phong tình vạn chủng.

[phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình, ngoài ra còn hay được dùng để chỉ những cử chỉ lẳng lơ]

Phong Liên Dực ném chén rượu, rời khỏi vương tọa, từ từ đi về phía nữ nhân kia, vươn tay đỡ lấy eo của nàng, giúp nàng đứng dậy.

[Liên: Edit đoạn này bức xúc quá, Bắc Nguyệt quận chúa đâu rồi, mau mau tìm cách hồi tỉnh Dực ca đi chứ ←_← ]

[Dạ: Kệ ổng, sau này đâu thiếu màn ngược ổng đâu, hí hí ┐(ಥ‿ಥ)┌]

“Tên.” Giọng nói trầm thấp mê hoặc đầy vẻ nam tính lướt qua bên tai, trên mặt hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện nét ửng đỏ do say rượu.

“Tiểu nữ tên là Ngụy Yên Nhiên.”

Yên Nhiên, quả là một cái tên đẹp, rất xứng đôi với mỹ nữ tuyệt thế như nàng.

“Khúc nhạc ngươi vừa thổi gọi là gì?”

“Bẩm bệ hạ, khúc nhạc đó tên là Ly Nhân.”

“Người sáng tác là người phương nào?”

“Bẩm bệ hạ, là tiểu nữ, chỉ tiếc tài nghệ của tiểu nữ nông cạn, đã khiến cho bệ hạ chê cười rồi!”

[Liên: “Ngươi nói bậy!” – đồng thanh với Vũ Văn Địch ╬―‗―]

“Ngươi nói bậy!” Ngụy Yên Nhiên vừa nói xong, một thanh âm phản bác kịch liệt vang lên.

Trên mặt Phong Liên Dực xuất hiện một tia không vui, thân ảnh ẩn trong bóng đêm phía sau lập tức đi tới.

“Ngươi nói bậy!” Vũ Văn Địch không chút sợ hãi, trái lại càng lớn mật hơn, hắn đứng lên, từ giữa yến hội đi tới, thân ảnh thẳng tắp cao ngất, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Ngụy Yên Nhiên: “Khúc nhạc này không phải do ngươi sáng tác, cũng không gọi là Ly Nhân.”

Ngụy Yên Nhiên lại càng hoảng sợ, thuận thế tựa vào trong lòng của Phong Liên Dực, điềm đạm nói: “Ta không có nói bậy, khúc nhạc này quả thật là do ta sáng tác.”

“Không có khả năng!” Vũ Văn Địch lập tức lớn tiếng phản bác.

“Vũ Văn đại nhân.” Phong Liên Dực không nhanh không chậm lên tiếng: “Ngươi nói người sáng tác không phải là nàng, vậy thì đó là ai?”

“Là…” Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Vũ Văn Địch liền cứng họng, chẳng lẽ hắn có thể nói toạc ra rằng người soạn khúc nhạc này không phải ai khác mà chính là bệ hạ ngài hay sao?

Đây quả thực là một câu chuyện cười, căn bản không có ai tin. Ngay cả bệ hạ cũng không biết khúc nhạc này là do hắn sáng tác, mình làm sao mà biết được?

“Thần tuyệt đối không nói dối, người sáng tác quả thực không phải là nàng, còn nữa, cây tiêu ngọc kia cũng không phải là của nàng. Nói đi, rốt cục ngươi đã lấy được nó từ nơi nào?” Vũ Văn Địch hung hăng nhìn Ngụy Yên Nhiên.

Ngụy Yên Nhiên lập tức ôm chặt cây tiêu ngọc trong tay, nói: “Cây tiêu ngọc này là do mẫu thân đưa cho ta, lẽ nào đại nhân hoài nghi ta lấy trộm nó sao?”

Nhìn bộ dáng lã chã chực khóc, viền mắt đỏ bừng của nàng, vài vị đại thần không nhịn được đứng lên nói: “Vũ Văn đại nhân, nếu đã không có bằng chứng thì sao ngài lại có thể đổ tội cho người khác như vậy được?”

“Ta không có đổ tội cho nàng! Nữ nhân này chính là nữ nhi của Ngụy Võ Thần – Đại tướng quân của Đông Ly Quốc. Cách đây không lâu, nàng ta mới vừa hiến vũ ở trong vương phủ của Quyền vương, chính là người của Quyền vương, ta nghĩ mọi người cũng chưa quên đâu nhỉ? Ngày hôm nay nàng lại đến đây, ai biết trong lòng có âm mưu gì!”

Vũ Văn Địch lập tức đem thân phận của Ngụy Yên Nhiên nói ra, trong yến hội cũng có không ít đại thần đã từng tham dự tiệc rượu ngày đó của Quyền vương, cho nên đương nhiên đã có ấn tượng sâu sắc với mỹ nhân này, chỉ là, bọn họ không có ai biết nàng ta lại là nữ nhi của Ngụy Võ Thần Đông Ly quốc.

Để tự bảo vệ mình, những đại nhân kia không ai dám lên tiếng nói hộ cho Ngụy Yên Nhiên nữa.

Vũ Văn Địch quay đầu lại nhìn Ngụy Yên Nhiên, cười lạnh: “Nói mau! Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.