Xem ra, bọn họ đã ở bên bờ khe nước.
Đem bản đồ Cát Khắc vẽ ra nhìn, thác nước ngay phía đông khe núi, cách chỗ bọn họ không xa.
Vừa rồi giằng co cùng Vạn Thú Vô Cương tiêu hao lượng nguyên khí lớn, vì phòng ngừa biến thành hồ ly, Nguyệt Dạ nghỉ ngơi tại chỗ một canh giờ mới để Băng Linh Huyễn Điểu tiếp tục lên đường.
Vạn Thú Vô Cương lẳng lặng trôi nổi trong phong ấn, không can thiệp vào cử động của nàng nữa, chỉ tản mát ra càng nhiều nguyên khí màu đen chạy tứ tán trong phong ấn.
Một ít thú loại cấp bậc thấp bị Vạn Thú Vô Cương phát ra sức mạnh hù dọa mà chạy đi.
Nhưng vẫn có vài loại thú cường đại vẫn chiếm cứ ở bốn phía.
Bọn họ phải thật cẩn thận đi trước, không kinh động bất cứ con linh thú nào, tránh rước lấy phiền toái.
Băng Linh Huyễn Điểu ẩn tàng hơi thở trên người, hơn nữa có mùi của tước tia thảo nên rất khó phát hiện hành tung của bọn họ.
Nhưng chỗ bọn họ vừa chiến đấu dần dần có một ít linh thú tới gần, ngửi mùi mà nhìn nhau.
Không có hơi thở nhân loại, vừa rồi thần thú chiến đấu ở đây sao?
Loại thần thú gì mà tản mát ra khí tức hủy thiên diệt địa khủng bố như vậy? Chẳng lẽ Rừng rậm Phù Quang lại có một con thần thú cao cấp tới sao?
Tới nơi này, nhất định là hướng về phía Cây Bất tử?
Cho dù tìm được Cây Bất tử thì sao? Ai có thể đánh bại “Nó” đây?
Băng Linh Huyễn Điểu chậm rãi bay vào khe sâu, tiếng thác nước đinh tai nhức óc truyền đến.
Hẻm núi này rộng bằng mười sân đá bóng lớn, ở giữa lõm sâu xuống, hai bên vách đá mọc đầy cây đại thụ rậm rạp, một ít dây leo quấn quanh cành lá, từ trên cây quấn xuống.
Thác nước ở phía đông chảy thẳng xuống, tạo nên vô số bọt nước, tất cả nước hội tụ dưới đáy khe sâu, không biết chảy đến đâu.
Ào ào ào...
Bởi vì tứ phía khe sâu vọng lại nên tiếng nước chảy như vạn mã chạy chồm.
Nơi này có ánh sáng, bởi vì dưới đáy nước có hòn đá lấp lánh như ngọc, sạch sẽ trơn nhẵn phô, phát ra ánh sáng nhu hòa, ánh nước lấp lóa chiếu sáng cả khe sâu.
Hơi nước tràn ngập trong hẻm núi, ngăn trở tầm mắt.
Băng Linh Huyễn Điểu cẩn thận tới gần thác nước mới mơ hồ nhìn thấy trong hơi nước chậm rãi xuất hiện một gốc cây đại thụ xanh tốt.
Vòm lá xanh tơi, cành khom buông xuống, giữa cành lá rậm rạp mở vài đóa hoa đỏ tươi như chậu nước rửa mặt lớn.
Cây đứng sừng sững sinh trưởng giữa khe núi, cành lá đan xen chằng chịt, rễ già màu đen có thể thấy rõ ràng dưới đáy nước, từng cái cắm chặt xuống đáy nước.
Chim muông tuyệt tích, không một bóng linh thú.
Ngay cả Phù Quang cũng không dám bay đến.
Tới gần khe sâu đã có hơi thở cường đại cảnh cáo người dám cả gan xông tới.
Cây Bất tử thần thánh cùng cường đại, không chấp nhận bất cứ vật dơ bẩn gì tới gần.
Nguyệt Dạ lặng lẽ gõ vài cái lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, để nó không nên tới gần, mà chậm rãi chuyển tới bờ thác nước, lợi dụng tiếng thác nước ngăn cách nguyên khí trên người bọn họ.
Nàng loáng thoáng cảm giác nơi này không đơn giản, không nên an tĩnh như vậy.
Thác nước chảy rất hung mãnh, ngay cả Băng Linh Huyễn Điểu cũng không đi vào được, bởi vậy chỉ có thể bồi hồi đứng bên ngoài.
Nến Đỏ nhìn chung quanh một chút, tìm một chỗ nước chảy yếu hơn lặng lẽ phóng thích một ít nguyên khí mở thác nước ra, Băng Linh Huyễn Điểu lập tức bay lọt vào.
Nến Đỏ cũng lập tức thu hồi nguyên khí, không tiết lộ cực nhỏ chút nguyên khí nào.
Bên trong thác nước có sơn động không lớn không nhỏ, bên trong có bàn đá ghế đá đầy đủ, trên mặt đất có dấu vết đống lửa, trên đống lửa có một cái chảo, bên trong là cháo đã cứng thành đá.
Khí tức cuộc sống đậm đặc như vậy cho thấy chỗ này từng có người sinh sống.
Nến Đỏ lấy một khối đá phát sáng chiếu chung quanh sơn động, đột nhiên cười nói: “Nơi này chỉ sợ là chỗ A Cha sinh ra!“.
Nguyệt Dạ gật đầu, nàng vừa rồi cũng nghĩ đến.
Hiên Viên Vấn Thiên sinh ra ở đây, người hơn mười năm trước làm rung trời chuyển đất, hắn sinh tồn thế nào ở chỗ hung hiểm ác liệt này.
Nến Đỏ nhanh nhẹn cầm bát đũa lên nhìn, tưởng tượng thấy tình cảnh A Cha sinh hoat ở đâu liền không biết trời đất là gì nữa.
Đột nhiên, Nguyệt Dạ đoạt đá phát sáng trên tay nàng, cất nhanh vào nạp giới.
Chung quanh trong nháy mắt tối sầm xuống.
Nến Đỏ trái tim nhấc lên một cái, hạ giọng hỏi: “Chủ nhân? Làm sao vậy?”
”Xuỵt“. Nguyệt Dạ đặt tay ở bên môi, nhẹ nhàng nói, sau đó vẫy tay Nến Đỏ một cái, hai người chậm rãi đi tới cửa động gần thác nước.
Chỗ này là chỗ thác nước chảy yếu nhất, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên ngoài.
Đáy nước trong suốt, ánh sáng chớp động khiến ngay cả có hơi nước trong hẻm núi những vẫn có thể nhìn thấy rễ Cây Bất tử.
Chỉ thấy nhánh cây an tĩnh đột nhiên lay động một chút, sau đó truyền đến tiếng sàn sạt, tựa hồ có thứ gì đó vòng quanh cây đại thụ xuống.
Nguyệt Dạ cùng Nến Đỏ nín thở nhìn, đại khí cũng không dám xông ra.
Sau một lát, rốt cuộc nhìn thấy một con rắn lớn đen từ trên nhánh cây bò xuống, trên đầu hình tam giác cực đại có một con mắt màu xanh. Trong con ngươi màu xanh mơ hồ có bóng dáng một đóa hoa màu đỏ.
”Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương!” Nến Đỏ không nhịn được hô nhỏ một tiếng, vội vàng che miệng lại, nhưng cũng khó che giấu được sự khiếp sợ của nàng.
Nguyệt Dạ không cần nhìn về phía nàng, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương, vừa nghe tên cũng biết là một kẻ khó giải quyết!
Nhìn thần sắc trên mặt Nến Đỏ khó coi, Nguyệt Dạ lại càng xác định vậy đại gia hỏa kia khó đối phó!
”Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương là thần thú cấp mười hai!” Nến Đỏ cố gắng đè thấp giọng nói, “Tính tình hết sức hung tàn, là thần thú mạnh nhất còn tồn tại! Lực chiến đấu kinh người, nếu thần thú vương tộc không hiện diện thì bọn nó chính là vương giả!“.
Nguyệt Dạ nghe được mày chậm rãi nhíu chặt, nếu con thần thú như vậy bảo vệ Cây Bất tử thì muốn lấy rễ cây càng thêm khó khăn.
”Thật sự kỳ quái, nghe nói Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương đã chết, sao lại gặp phải ở đây?” Nến Đỏ trăm mối vẫn không có cách giải.
”Chẳng lẽ có liên quan tới Cây Bất tử?” Nguyệt Dạ lớn mật đoán, ánh mắt càng kiên định khi nhìn về phía Cây Bất tử.
Nến Đỏ gật đầu, nhẹ giọng nói:“Có thể.”
Hai người nín thở, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương từ trên cây xuống uống nước, trên đầu hình tam giác từng lớp vảy cứng rắn như thép nguội, không thể phá vỡ.
Nó ghé sát miệng vào nước, hai mắt màu xanh nheo lại, chậm rãi uống một ngụm.
Đột nhiên, động tác uống nước ngừng lại, nó chợt quay đầu, đôi mắt màu xanh nhìn thẳng về chỗ bọn họ sau thác nước!
Hoa hồng trong con ngươi mở ra quỷ dị, vẻ tức giận tràn ngập trong ánh!
Bị phát hiện!
Nguyệt Dạ kinh hoảng toát mồ hôi lạnh, nghĩ mãi không hiểu bọn họ ẩn giấu tốt như vậy, cực nhỏ hơi thở cũng không tiết lộ. Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương vì sao lại phát hiện ra bọn họ?
Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ, nhưng hành động lại không hề hàm hồ, lập tức đứng lên, kéo Nến Đỏ nhanh chóng lui về phía sau!
Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương dưới tàng cây bất tử gào một tiếng, cả hẻm núi đều bị tiếng rống làm chấn động!
Nước chảy càng mãnh liệt, chỉ nghe bọt nước bên ngoài truyền đến càng mạnh.
”Nó đã tới!” Nến Đỏ lớn tiếng nói, ngẩng đầu nhìn không gian chật hẹp liền tâm hoảng ý loạn.
Quả thực là vờn con mồi sắp chết, căn bản không có đường lui!
Nghĩ đến hậu quả kế tiếp, Nến Đỏ không khỏi đầy người mồ hôi lạnh.
Nhưng Nguyệt Dạ lại chống đỡ nàng, lưng dán vách tường không nhúc nhích, sắc mặt âm lãnh hiếm thấy!
Theo tiếng vang vọng là một tiếng đánh vang lên bên ngoài, sơn động bên trong thác nước lập tức sụp xuống một nửa!
Trên đỉnh đầu đá rơi xuống, ầm ầm cả tòa hẻm núi chấn động, phát ra từng đợt sóng âm phá màng nhĩ.
Trong trong nháy mắt nước từ thác chảy ngược vào, Nguyệt Dạ kéo Nến Đỏ, vẫy tay Băng Linh Huyễn Điểu.
Băng tuyết chợt lóe trước mặt, móng vuốt Băng Linh Huyễn Điểu bắt được nàng cùng Nến Đỏ, bay nhanh rời khỏi sơn động!
Thân hình Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương đen nhánh khổng lồ ngay tại cửa động, Dưới va chạm nó hơi bị nghiêng người một chút, nửa đầu chui vào nữa vách núi, giờ phút này phẫn nộ đong đưa thân hình giãy ra khỏi vách núi.
Nàng tính toán quả nhiên chuẩn xác!
Trong lòng âm thầm may mắn, nếu tính lầm một chút, chỉ sợ bọn họ đều bị tan xương nát thịt.
Trên lớp vảy cứng rắn như thép bao trùm nguyên khí băng buốt giá, một nửa chiêu thức căn bản không thể đả thương nó nửa phần!
Nguyệt Dạ bay nhanh xẹt qua nó, liếc mắt một cái liền kinh sợ một hồi, đầu choáng váng.
Trước mắt không thể liều mạng với nó! năng lực phòng ngự dị thường như vậy, cho dù mười triệu hồi sư cửu tinh cùng công kích cũng sẽ không có cực nhỏ hiệu quả!
Muốn tốc chiến tốc thắng thì phải trì hoãn Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương trước, sau khi lấy được rễ Cây Bất tử thì lập tức liều mạng chạy trốn!
Chỉ cần chạy ra Rừng rậm Phù Quang thì bọn họ sẽ có phần thắng! những chuyện khác cân nhắc sau.
Nói nhanh kế hoạch của mình ra, trong tiếng nước chảy ào ào, giọng nói của hơi phiêu diêu, nhưng Nến Đỏ nghe rõ ràng, sắc mặt liền đại biến:“Chủ nhân, như vậy quá nguy hiểm!”
”Trừ như vậy không có biện pháp khác.” Nguyệt Dạ bất đắc dĩ nói.
Lực chiến đấu cùng lực phòng ngự của Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương tuyệt đối cường đại, không chuẩn bị kỹ càng với đối thủ như vậy, chiến đấu với nó chỉ có đường chết!
Nhưng nếu lúc này bọn họ phí công lui lại thì sẽ không có cơ hội lặng lẽ tới gần nó một lần nào nữa.
Thừa dịp nó lúc này vẫn giãy dụa, đã không còn thời gian cân nhắc, Nguyệt Dạ buông khỏi móng vuốt Băng Linh Huyễn Điểu, nhanh chóng hạ xuống khỏi không trung, Tuyết Ảnh Chiến Đao xuất hiện trong tay, nàng dùng sức vung lên về phía sau mang theo một cỗ nguyên khí băng đẩy thân thể nàng tiến lên, chuẩn xác rơi vào phía dưới cành lá Cây Bất tử!
Chỉ cần một đoạn rễ là được, Nguyệt Dạ cũng không tham lam, cũng không có thời gian đánh giá Cây Bất tử có bộ dáng gì, nhìn một đoạn rễ cây màu đen trong nước, Tuyết Ảnh Chiến Đao ngay lập chặt xuống!
Bang...
Tuyết Ảnh Chiến Đao sắc bén bị bắn ngược trở lại, ngón tay mơ hồ đau, như chém vào kim cương hạng cao cấp.
Rễ cây không có bất kỳ dấu vết gì, mà nàng chính là dùng lực lượng lớn nhất a!
Nguyệt Dạ đang khó hiểu nhìn rễ cây, đột nhiên Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương quấn quanh Cây Bất tử nhúc nghích, hung hăng bổ về phía nàng!
”Chủ nhân cẩn thận!” Nến Đỏ hô to một tiếng, nhưng Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương thoát khỏi vách núi đã phát hiện kẻ xâm nhập giữa không trung dám khiêu chiến uy nghiêm của nó không khỏi giận dữ.
”Tự ý xông vào địa bàn của ta thì phải chết!”
Giọng nói quanh quẩn trong hẻm núi, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương quay lại há lớn miệng táp tới chỗ Băng Linh Huyễn Điểu cùng Nến Đỏ, thân thẻ cao lớn vừa di chuyển suýt đè bẹp Nguyệt Dạ!
Tuy nhiên nàng phản ứng luôn luôn nhanh, nhanh chóng nhảy về phía trước, Tuyết Ảnh Chiến Đao ghim vào chạc cây, nàng dựa thế xoay người bò lên trên Cây Bất tử.
Phì phò...
Hình như có tiếng thở dốc của loài vọng lại bên tai, Nguyệt Dạ ngẩn ra, nơi này chẳng lẽ còn có người sinh tồn?
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy bên trong cành lá sum suê có một đóa hoa hồng to như chậu rửa mặt ngay phía sau đầu nàng. Cánh hoa vốn nhẹ nhàng khép lại, vì nàng tới gần nên chậm rãi mở ra, một mùi thơm kỳ dị phát ra.
Theo phản xạ, Nguyệt Dạ lập tức ngừng thở, lui về phía sau.
Nhưng dù nàng phản ứng nhanh thì vẫn hút phải một chút mùi thơm, trong đầu lập tức có cảm giác nặng trịch.
Thầm hô hô to không xong, đóa hoa hồng này có tác dụng mê huyễn người, ảo thuật luôn luôn thần bí khó tin, không thể tới gần.
Nàng đang muốn lui ra, nhưng đột nhiên thấy đóa hoa màu đỏ nở rộ, giữa cánh hoa có một mặt người quỷ dị tái nhợt, mở to mắt nhìn nàng, lưỡi đỏ tươi le ra, chậm rãi liếm miệng.
Đây là hoa ăn thịt người!
Ý nghĩ này vừa hiện lên, đóa hoa mặt người đột nhiên duỗi thẳng đầu lưỡi như muốn cuốn nàng vào!
Nguyệt Dạ lộn một vòng về phía sau, rời khỏi nhánh cây, rơi xuống một bề mặt rắn chắc.
Trên tay đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, nàng cúi đầu nhìn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán!
Chỗ nàng rơi xuống lại chính là thân hình của Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương.
Chấn động này lập tức kinh động Băng Linh Huyễn Điểu đang dây dưa cùng Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương.