Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 432: Chương 432: CHÂN TƯỚNG HIỆN LÊN 6]




“Thái hậu! Xin Thái hậu khai ân!”

Thanh âm thê lương vang vọng dưới bầu trời tĩnh lặng của Linh Uơng học viện.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng trầm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu trên đài. Thân ảnh có chút già nua kia chợt lui về phía sau một bước, từ từ ngồi lên ghế.

Tròng mắt đen láy như mất đi tiêu cự, nàng cảm thấy thân thể không còn chút khí lực, hai tay buông thõng, ngay cả Tiểu Hổ đang ôm trong ngực cũng bị rơi xuống đất. Nó phát ra một tiếng “hức hức” tràn ngập ủy khuất, sau đó lại bò dậy, chạy tới cọ cọ chân nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt không còn cảm giác được gì nữa. Trong ngực nàng là một mảnh trống rỗng, bên tai như vang vọng câu nói trước khi chết của Huệ Văn trưởng công chúa.

“Rời xa chốn thị phi, đừng nên dấn thân vào nhà Đế Vương…”

Tuyết di nương té ngã nhưng vẫn ráng bò dậy, tiếp tục chạy tới chỗ Thái hậu, bộ dáng điên cuồng kia khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Đám thị vệ cũng bị nàng hù dọa, ngây ngẩn cả người. Tiêu Dao vương ở phía trên thấy vậy liền quát một tiếng: “Sợ cái gì? Người phụ nữ này điên rồi, các ngươi còn không mau lôi ả xuống đánh chết, muốn để ả đả thương Thái hậu sao?”

Đám thị vệ kia lúc này mới phản ứng lại, nguyên một đám rối rít xông lên, ngăn cản Tuyết di nương.

Tuyết di nương điên cuồng hô to: “Thái hậu, Thái hậu, người thật sự thấy chết không cứu sao…”

Lời còn chưa nói hết, thanh trường kích của một tên thị vệ đã nặng nề đập xuống đầu Tuyết di nương. Máu tươi từ trên trán Tuyết di nương chảy xuống, nàng từ từ ngẩng khuôn mặt ghê rợn lên, con ngươi vạn phần đáng sợ nhìn chằm chằm Thái hậu trên khán đài.

“Ô…ô…” Trong cổ họng phát ra một vài âm thanh mơ hồ, thân thể Tuyết di nương từ từ ngã xuống, nằm dài trên nền đất lạnh như băng.

“Giảo thố tử… tàn cẩu phanh… cao điểu tận… lương cung tàn… nếu mệnh của nàng đã là như vậy, vậy tại sao không cho ta…”

Giảo thố tử, tàn cẩu phanh, cao điểu tận, lương cung tàn: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao đã hết, cung tốt bị vứt bỏ, đây là một điển tích, ý nói khi người/thú/vật hết giá trị lợi dụng thì sẽ bị vứt bỏ.

Sau khi nói xong, trong hốc mắt Tuyết di nương chảy ra huyết lệ, đầu nàng ngẹo sang một bên, rốt cục cũng tắt thở.

Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Lỗi đồng thanh khóc lớn, Tiêu Viễn Trình cũng liên tục dập đầu trên sàn nhà, vừa dập vừa khóc.

Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi qua quảng trường trống trải, bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Đám người Hoàng tộc cùng quý tộc đều trầm mặc nhìn Bắc Nguyệt quận chúa, không ai dám nói một câu.

Tay chân Hoàng thượng lạnh như băng, ngã người dựa vào thạch lan của khán đài. Hắn cúi đầu, không ai có thể thấy sắc mặt hắn lúc này. Một lát sau, Hoàng thượng mới mở miệng.

“Chiến Dã.” Hắn gọi tên Thái tử.

“Phụ hoàng.” Chiến Dã đi lên phía trước, có chút lo lắng nhìn Hoàng thượng.

Mặc dù không có nói rõ, thế nhưng cái chân tướng này quả thật khiến hắn cảm thấy vô cùng rung động.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, sau đó nói: “Buổi giảng bài hôm nay kết thúc ở đây, ngươi bảo mọi người trở về đi.”

“Vâng.” Chiến Dã gật đầu một cái, đi tới hạ lệnh cho thống lĩnh của Hắc sắc kỵ binh. Thống lĩnh kia lập tức mang theo người của mình, đem những người không có phận sự trong quảng trường đuổi ra ngoài.

Người vẫn chưa đi hết, Hoàng Bắc Nguyệt đã từ trung tâm quảng trường chậm rãi đi tới.

Thân ảnh gầy gò đi trên khoảng đất trống càng lộ rõ vẻ cô đơn.

“Tại sao?” Vừa đi, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như băng tuyết cũng vang lên. Ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn về phía Văn Đức Thái hậu trên khán đài: “Hoàng tổ mẫu, xin hãy cho ta biết lý do.”

Thái hậu ngồi trên ghế, cả người như già đi mấy chục tuổi. Đôi mắt bà nhắm chặt, khóe môi run rẩy mấy cái, thế nhưng rốt cục vẫn không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.