Hoàng Bắc Nguyệt một chân đá văng nàng ra, sau đó ngồi xổm xuống, lạnh lùng
nhìn nàng: “Nhị tỷ, ngươi có biết lúc ấy tại sao lúc đó ta lại cho ngươi đấu giá được Băng Vũ của Băng Linh Huyễn Điểu không? Một phần của Linh
thú ở nơi nào, Triệu hoán sư cũng sẽ biết được tất cả động tĩnh nơi đó,
những chuyện mà ngươi cùng Tuyết di nương làm, ngươi tưởng rằng có thể
qua mặt được ta ư?”
Tiêu Vận cả người lạnh như băng. Nàng
nhớ lại chuyện tình ngày đó trong đấu giá hội, thì ra mọi chuyện đều là
cố ý an bài, trách không được, một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư làm sao lại có thể đem lông vũ của Linh thú của mình đi đấu giá đây!
Hoàng Bắc Nguyệt căn bản là đang tính kế nàng! Để cho nàng cầm Băng Vũ
của Băng Linh Huyễn Điểu, nàng cứ nghĩ thực lực của mình sẽ được đề cao, nhưng trên thực tế, mọi hành động của nàng đều bị Hoàng Bắc Nguyệt giám thị!
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi…ngươi điên rồi…” Tiêu Vận thì thào nói.
“Không tàn nhẫn thì làm sao đấu lại các ngươi.” Hoàng Bắc Nguyệt cười
khẽ: “Ngươi cùng Tuyết di ít nhất cũng có thể làm ta tốn chút tâm tư,
coi như cũng tận hứng, nhưng kế tiếp ngươi cũng đừng trách ta trả thù.
Ta đối đãi với địch nhân, thứ nhất chính là vô tình, thứ hai chính là vô nghĩa, thứ ba chính là trả lại gấp mười lần!”
“Ngươi…ngươi muốn như thế nào đây? Ngươi ác độc như thế không sợ người khác biết sao?”
Tiêu Vận từng bước lui về phía sau, quay đầu chạy về phía Phong Liên Dực cầu cứu.
Vị này là Bắc Diệu Quốc Cửu hoàng tử, không phải thường hay đồn đãi hắn là người ôn nhã thiện lương sao? Hắn sẽ không thấy chết mà không cứu,
chỉ cần hắn đồng ý giúp nàng một tay, như vậy thì nàng sẽ có hi vọng
rồi!
Tiêu Vận nào biết được, dưới lớp vỏ bọc ôn nhu của Phong Liên Dực lại cất giấu một trái tim lạnh như băng.
Hắn ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm mại của ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ, bên
môi hàm chứa ý cười ôn nhu nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một tiết mục tỷ muội tình thâm.
“Dực vương tử, Dực…” Tiêu Vận giọng nói hàm chứa sự đáng thương.
Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên, một phát chộp lấy cố áo nàng, hung hăng nói: “Coi như ngươi may mắn, bị người ta bắt đến đây làm nhục, nào ngờ lại
không thành công, không sao, ta đổi lại phương thức khác là được! Ngươi
biết cái gì gọi là sống không bằng chết không?”
Tiêu Vận lắc đầu, bi thảm khóc: “Ta không biết, không biết…”
“Không biết? Tốt lắm, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt
cười lạnh, hơi nghiêng đầu, hướng Băng Linh Huyễn Điểu hỏi: “Đầu Hoa Ban Báo kia đâu rồi?”
Đám người vừa rồi đã bị ăn sạch, chỉ
còn lại một tên Hoắc lão lục, Linh thú của hắn là Hoa Ban Báo, hiện tại
vẫn còn đang núp trong không gian Linh thú.
Băng Linh
Huyễn Điểu đi tới bên người Hoắc lão lục, kéo Hoắc lão lục vốn đã bị dọa mất hồn qua đây, lại đuổi Hoa Ban Báo từ trong không gian Linh thú ra
ngoài.
Thập giai Linh thú ở trước mặt Băng Linh Huyễn Điểu giống như là một con tôm nhỏ vậy. Nó nằm rạp trên mặt đất, không ngừng
run lẩy bẩy.
Hoàng Bắc Nguyệt đem Tiêu Vận ném qua, cười
nói: “Bảo nó đem Nhị tỷ của ta đưa đến doanh địa của Tứ Hải dong binh
đoàn đi, nói là Hoắc lão lục tặng cho họ một phần đại lễ.”
“Ta không muốn!” Tiêu Vận tê tâm liệt phế kêu lên, nhào tới ôm lấy chân của Hoàng Bắc Nguyệt: “Tam muội, ta biết sai rồi! Mẫu thân của ta cũng
đã sai rồi! Xin ngươi hãy tha cho ta đi, ta từ nay về sau không dám nữa
đâu!”
“Nhị tỷ, ngươi đừng cầu xin ta, hôm nay cho dù ngươi có dập đến vỡ đầu thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi cho
rằng đến bây giờ ta mới biết chuyện các ngươi mưu hại mẫu thân của ta
sao? Hừ, ta đã sớm biết rồi, sở dĩ ta vẫn chưa xuống tay với ngươi là vì ta đang suy nghĩ, nghĩ xem đến tột cùng phải dùng cách nào mới có thể
khiến cho ngươi sống không bằng chết!”
Hai tròng mắt chứa
đầy vẻ hoảng sợ của Tiêu Vận trợn lên, biết được cầu khẩn cũng là vô
ích, quang mang âm độc từ trong đáy mắt nàng lóe lên, Băng Vũ chợt xuất
hiện trong tay, nàng hô to một tiếng: “Ngươi bất nhân thì cũng đừng
trách ta bất nghĩa! Đi chết đi!”