Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 855: Chương 855: Chú Ấn Băng 1




Sau khi trở về, Hoàng Bắc Nguyệt lại bị Công chúa Anh Dạ lo lắng nhắc nhở một phen mới có thể trở về phòng, cùng Nến Đỏ nghiên cứu “Bọ cạp mắt xanh hàn băng“.

Bọ cạp này quả nhiên là bảo vật ngàn năm mới thấy, cái hộp chưa mở ra, liền có một cảm giác lạnh lẽo thấm tận xương tủy, loại nguyên khí băng hùng hậu này thật sự hiếm thấy trên thế gian.

Nến Đỏ nó: “Ngay cả thần thú cấp cao thuộc tính băng cũng không có nguyên khí băng tinh thuần như vậy. Loại “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” là nguyên liệu tốt chế tạo nguyên khí băng.”

”Đây chính là bảo bối của Ngụy võ thần, hắn chịu nhịn đau đưa cho Phong Liên Dực, có thể thấy trong lòng hắn coi trọng con rể này cỡ nào, muốn tương lai liên bang.” Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mở hộp ra, màu sắc lóa mắt chiếu tới, ánh sáng xanh thăm thẳm cũng thẩm thấu ra.

Nhìn gần mới phát hiện hai con bọ cạp không chỉ động đậy, bộ dáng vẫn hết sức dễ thương, mắt to cái miệng nhỏ nhắn, phía sau bọ cạp có đuôi gai the thé, trong suốt lộng lẫy, vừa thấy cái hộp mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp tiến lại gần, hai con bọ cạp vui sướng phe phẩy cái đuôi bò ngược bò xuôi trong cái hộp.

”Chủ nhân, xem ra so với nam nhân Ngụy võ thần, bọn chúng hình như thích mỹ nữ như chủ nhân hơn.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: “Nếu Ngụy võ thần nghe thấy có khi tức chết rồi, hắn mất bao nhiêu khí lực mới có được bảo bối, mà ta lại chiếm lợi.”

Nến Đỏ nói: “May là lúc ấy thích khách thật tới, nếu không, suýt không lấy được!”

Nhắc đến thích khách, Hoàng Bắc Nguyệt mới nhớ tới mục đích bọn họ đến, liền hỏi: “Lúc ấy Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần có vẻ mặt gì?”

”Ta dặn A Tát Lôi làm theo lời chủ nhân, đeo tóc đỏ, mặc áo choàng giả trang thích khách, Ngụy võ thần lúc ấy sợ ngây người, Công chúa Hi Hòa cũng...” Nến Đỏ không nói tiếp, nàng trong lòng biết Công chúa Hi Hòa là thân nhân của chủ nhân, cảm giác bị thân nhân phản bội sẽ không dễ chịu.

Hoàng Bắc Nguyệt hiểu, đại khái Công chúa Hi Hòa lúc ấy sợ không nhẹ đi.

”Chủ nhân, ngươi đừng khổ sở, có lẽ Công chúa Hi Hòa và Ngụy võ thần cũng không có cấu kết với nhau, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Nến Đỏ an ủi nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Ta chỉ tin tưởng đôi mắt của ta, không tin những thứ khác.”

Nàng quả thật có chút điểm tự phụ, rất có tự tin vớiphán đoán của mình.

Công chúa Hi Hòa cử động lén lút nhiều như vậy, nàng không tin chỉ là trùng hợp.

Mà lúc này, ở trong dịch quán, cao thủ Nước Đông Ly tầng tầng phòng thủ, cẩn thận, người bên ngoài đừng mơ tới gần!

”Vô liêm sỉ! Vì sao không nhìn được? Chẳng phải ngươi nói chỉ cần ngươi ở đâu, chỗ nào cũng có ánh mắt của ngươi sao?”

Tiếng rống phẫn nộ từ trong phòng Ngụy võ thần truyền đến, Đại tướng quân luôn luôn đa mưu túc trí, chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, những cao thủ không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

”Đại tướng quân, người nọ có thể trốn trong hoàng cung, cho nên tiểu nhân không nhìn thấy tới.” Huyền Âm đang cầm gương quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói.

”Hoàng cung? Hừ! Đồ vô dụng! Ngươi nghĩ cách cho lão phu, ngay cả trong hoàng cung ngươi cũng phải nhìn một lần cho ta!” Ngụy võ thần cả giận nói.

Huyền Âm vẻ mặt cầu xin nói: “Đại tướng quân, kết giới trong hoàng cung là Thành Tu La bày, cường đạikhó tin được, tiểu nhân cho dù có bản lãnh thấu trời cũng không nhìn được bên trong!”

”Lão phu mặc kệ ngươi dùng cách gì, tóm lại nhất định phải tìm được người kia, không tìm được lão phu sẽ cho đầu ngươi rơi xuống đất!” Ngụy võ thần âm độc nói.

Vì tìm được người kia, hắn cho dù mất đi cao thủ tâm phúc cũng không sao!

Quan trọng là, người kia, hắn nhất định phải tìm ra băm thành nghìn mảnh!

Huyền Âm sợ run cả người, đặt mông ngồi dưới đất, từng giọt, từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán như mưa, môi run lập cập run rẩy: “Đại, Đại tướng quân...”

”Không cần nhiều lời! cút đi nghĩ biện pháp đi!” Ngụy võ thần vung tay áo lên, “Ngươi phải nhanh lên, mạng của ngươi ở trong lòng bàn tay lão ta, ngươi giúp lão phu tìm ra người kia, lão phu sẽ thưởng lớn cho ngươi!”

”Vâng, vâng..” Huyền Âm hãi hùng khiếp vía cúi người đi ra ngoài, chân mềm ra, cơ hồ đi cũng không yên. Vừa ra cửa, bên trong bóng mờ truyền đến một tiếng nói: “Người kia đã biến mất nhiều năm như vậy, sợ rằng khó tìm.”

”Ca, ngươi phải cứu ta! Lần này ngươi nhất định phải cứu ta!” Huyền Âm đang cầm gương đồng suýt quỳ xuống.

Người trong bóng mờ lạnh lùng nói: “Ta không cứu được ngươi, đôi mắt của ta, không nhìn xa được như vậy.”

Huyền Âm trong lòng nguội lạnh, quả thật, ánh mắt hai huynh đệ bọn họ có thể chứng kiến bất cứ đâu, chỉ cần là sinh vật trong tự nhiên cũng có thể biến thành ánh mắt của hắn.

Mà hai mắt Huyền Dương trời sinh là mắt thần chết, hắn nhìn không xa, nhưng chỉ cần người nhìn thấy ánh mắt của hắn nhất định sẽ chết!

Người trong bóng mờ nhìn hắn trong chốc lát liền lén lút biến mất.

Huyền Âm ngồi dưới đất, gió lạnh lùng thổi qua, hắn rùng mình, nghĩ đến mọi thủ đoạn của Ngụy võ thần, hắn không biết nếu không tìm được người kia thì sẽ nhận hậu quả gì, hắn không muốn chết, hắn không muốn a...

”Ngươi là người ở đâu? Đây là sứ quán của Nước Đông Ly, không kẻ nào được tùy ý ra vào!” Bên ngoài thủ vệ quát to một tiếng.

Người đến lạnh lùng thốt: “Ta là người trong cung phái tới, các ngươi dám ngăn ta, không cho ta gặp Ngụy đại tướng quân sao?”

Giọng nói ẻo lả đúng là của thái giám.

Thủ vệ không dám chậm trễ, lập tức mời vào, sau đó phái người đi thông báo.

Huyền Âm cúi đầu ngồi dưới đất, nhìn thấy người tới, liền xê dịch sang bên cạnh muốn đứng lên, nhưng chân mềm nhũn không khí lực, không thể làm gì khác là cúi gục đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên gặp người.

Mấy thái giám vây quanh một Đại thái giám đi vào, người này là người bên cạnh Phong Liên Dực, Huyền Âm đã từng gặp, nghe nói là Người của Thành Tu La, tên là Diễm Tâm Sư, thân thủ rất giỏi!

Diễm Tâm Sư vừa đi vào liền nhìn thấy Huyền Âm ngồi dưới đất, cười lạnh: “Huyền Âm các hạ, sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?”

”Không dám nhận không dám nhận.” Huyền Âm vội vàng tựa vào bồn hoa đứng dậy, khom người hành lễ, “Bái kiến đại nhân.”

”Không cần đa lễ, ta lần này đến...” Diễm Tâm Sư chưa nói hết, Ngụy võ thần liền cười lớn đi tới, ôm quyền nói: “Công công đại giá quang lâm, thật sự làm lão phu vô cùng vui mừng!”

”Đại tướng quân khiêm tốn rồi!” Diễm Tâm Sư cũng chắp tay cười nói, “Hôm nay vội vàng, không có chúc mừng quốc trượng đại nhân, sinh ra một nữ nhi tốt!”

”Ha ha ha...” Ngụy võ thần ngửa đầu cười to, “Tạ công công, trời lạnh như thế, mời vào phòng uống chén rượu nhạt.”

Diễm Tâm Sư khoát khoát tay nói: “Hôm nay không được, ta được lệnh Hoàng thượng tới, muốn mượn một người của Ngụy quốc trượng.”

”Mượn người?” Ngụy võ thần vuốt cằm, suy nghĩ Phong Liên Dực có ý gì?

Diễm Tâm Sư không quanh co lòng vòng, thẳng thắn chỉ vào Huyền Âm, nói: “Quốc trượng đại nhân có một cặp mắt tốt, ngay cả bệ hạ chúng ta đều rất hâm mộ, hy vọng có thể mượn Huyền Âm các hạ tiến cung giúp bệ hạ chút chuyện, không biết quốc trượng đại nhân có gì bất tiện không?.”

Huyền Âm sửng sốt một chút, không biết mình còn có mặt mũi lớn như vậy, để Hoàng thượng Nước Bắc Diệu tự mình phái người đến mời!

Ngụy võ thần ánh mắt khôn khéo híp một chút, lập tức cười rộ lên, nói: “tất nhiên là được! Huyền Âm, ngươi mau cùng công công tiến cung, giúp Hoàng thượng làm việc, không thể chậm trễ!”

Huyền Âm vội vàng đứng dậy, sao lại không rõ ý tứ của Ngụy võ thần, vừa rồi khổ não không có cách nhìn thấy tình hình trong hoàng cung. Cơ hội tiến cung lần này chính là ngàn năm một thuở, để hắn tìm người kia ra sao?

Thật sự là trời cũng giúp ta!

Huyền Âm cao hứng nói: “Vâng!”

”Đi thôi.” Diễm Tâm Sư cười ôm quyền với Ngụy võ thần, “Quốc trượng nhiều việc, không làm phiền nữa.”

”Công công đi thong thả.” Ngụy võ thần tiễn họ vài bước, ánh mắt ra hiệu Huyền Âm, dặn dò hắn nhất định phải làm việc tốt.

Ra khỏi sứ quán Nước Đông Ly, đi ra dịch quán phải đi qua sứ quán Nước Nam Dực, Diễm Tâm Sư không biết vì sao ngừng bước chân, nhìn quanh sứ quán Nước Nam Dực một chút, bộ dáng như có điều gì suy nghĩ.

Vừa lúc hai thủ vệ ở bên ngoài đi qua, nhìn thấy bọn họ, liền lớn tiếng nói: “Mấy vị có chuyện gì không?”

Diễm Tâm Sư hữu lễ cười cười, nói: “Đi ngang qua mà thôi.”

Nói xong, liền mang Huyền Âm rời đi.

Hai thủ vệ đều là dũng sĩ của tộc người Hách Na Lạp do Hoàng Bắc Nguyệt dẫn ra khỏi rừng rậm Phù Quang, thân thủ vừa lợi hại vừa thông minh, đã sớm nhận ra trên người Diễm Tâm Sư là phục sức thái giám của Nước Bắc Diệu, mà đi theo sau hắn là người Hoàng Bắc Nguyệt từng nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận đối đãi Huyền Âm.

”Trở về bẩm báo vương, người này có vẻ bất thường.” Trong đó một thủ vệ lén lút nói, một người liền tiến vào, đem chuyện vừa chứng kiến bẩm báo A Tát Lôi, A Tát Lôi trở lại nói cho Hoàng Bắc Nguyệt.

”Chủ nhân, thái giám kia là Người của Thành Tu La, rất lợi hại!” A Tát Lôi nói, lúc trước Cát Khắc bị đánh thương, bọn họ từng nhìn thấy Diễm Tâm Sư.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nàng cũng đại khái đoán được là Diễm Tâm Sư, một trong mười hai Ma thần của Thành Tu La, rất lợi hại!

”Bọn họ mang Huyền Âm tiến cung đi?” Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi, “Huyền Âm?”

”Vương, Huyền Âm là tâm phúc của Ngụy võ thần, chẳng lẽ bọn họ muốn thương lượng bí mật gì không để ai biết?” A Tát Lôi hỏi, Nến Đỏ cũng rất lo lắng gật đầu, nàng cũng hiểu không tầm thường.

”Bí mật không thể cho ai biết thì sẽ cho Ngụy Yên Nhiên đi chuyển đạt, Huyền Âm không giống người phụ trách loại chuyện này.” Hoàng Bắc Nguyệt cau mày, trong lòng có chút bất an, nàng hiện tại không có nhiều đầu mối.

”A Tát Lôi, ngươi thông tri bọn họ, mấy ngày nay nói chuyện cẩn thận một chút, bất cứ một câu liên lụy đến quá khứ cũng không được nhắc đến! Nến Đỏ, ngươi đi nói một tiếng với Công chúa Anh Dạ.”

Không có đầu mối, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể dặn dò như vậy, tóm lại, không thể có cực nhỏ sai lầm!

Hai người đi xuống truyền lời, nàng còn có chút nghi hoặc, không biết nàng lo lắng có dư thừa hay không?, nàng cảm giác Phong Liên Dực triệu Huyền Âm tiến cung không giống như muốn thương thảo đại sự gì, ngược lại là việc không thể lộ ra ngoài.

Phải biết Huyền Âm lợi hại nhất, không phải là đôi mắt có thể nhìn thấy bất cứ đâu sao?

Lúc này, nếu Yểm không cáu kỉnh với nàng, bọn họ có thể nghiên cứu một chút, tuy nhiên, Yểm đã hồi lâu không hồi đáp lại, xem ra lần này rất khó chịu với nàng.

Hoàng cung Nước Bắc Diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.