Cả căn phòng tràn ngập nguyên khí băng rét lạnh. Toàn bộ chăn, rèm màn, thậm chí ngay cả xà nhà, vách tường, cái bàn đều bao trùm một tầng băng mỏng. Bọn họ như bị đặt trong một cái tủ lạnh thật lớn. Hơi lạnh tràn ngập, bóng người cùng bóng dáng rồng trắng bạc như ẩn như hiện, còn có nguyên khí màu đen bay múa.
Trong thân thể nguyên khí đấu tranh từng bước bình an vô sự, không biết qua bao lâu.
Trong phòng, mặc dù Nến Đỏ đã thiết trí kết giới trước đó, tuy nhiên bởi vì nguyên khí băng của “Bọ cạp mắt xanh hàn băng” thật sự quá cường đại, bởi vậy ngoài phòng cũng cảm giác được khí lạnh rét buốt.
Đám người A Tát Lôi cùng Cát Khắc Phụ trách gác ở bên ngoài cũng lạnh đến rùng mình.
Mùa đông rét lạnh chỉ cần mặc áo bông, uống một chút rượu nóng là có thể chống lạnh. Nhưng khí lạnh từ gian phòng kia thì khác, lạnh tới tận xương tủy, người bình thường không chống đỡ được.
Công chúa Anh Dạ không biết là lần thứ mấy đến xem, mỗi lần thấy bọn họ lạnh như que kem liền khuyên canh gác xa một chút, dù sao sứ quán Nước Nam Dực vì ghét hình tượng của Tào Tú Chi nên không có ai đến.
Tuy nhiên bọn người A Tát Lôi tuyệt đối trung thành, muốn bảo vệ tốt, nhất định phải tận trung làm nhiệm vụ, tuyệt đối không lười biếng!
Vì Dạ Già Vương, lạnh một ít chả là gì.
Công chúa Anh Dạ cũng không nề hà, biết Hoàng Bắc Nguyệt tu luyện ở bên trong. Mình tuyệt đối không giúp được gì, cũng chỉ chơi đùa cùng Tào Tú Chi.
Cũng may hai ngày nay, không biết tại sao Hi Hòa cô cô hình như có chuyện rất trọng yếu, căn bản không đến chỗ bọn họ.
Mắt thấy đại hôn của Nước Bắc Diệu đã kết thúc, sứ thần Nước Nam Dực không lâu cũng phải trở về. Nàng còn chưa nói chuyện nhiều với Phong Liên Dực, trong lòng có chút lo lắng.
Nàng nghĩ, nói mấy câu với hắn.
Trong yến hội, rõ ràng rất gần hắn, nhưng không có cơ hội nói chuyện khiến nàng càng hậm hực không vui.
Có lẽ chờ Bắc Nguyệt đi ra sẽ có cách, nàng thật sự càng ngày càng ỷ lại vào Bắc Nguyệt.
Sau khi Hoàng thượng đại hôn, liền thích thiết yến ở trong cung, hơn nữa thích mời sứ giả các nước tiến cung, an bài ca múa mỗi nước, để sứ giả các nơi xem phong tục từng nơi mà cao hứng.
Liên tiếp ba ngày, trong cung ca múa mừng cảnh thái bình, mỗi ngày tấu nhạc múa hát, không say không ngừng.
Nhưng mặc kệ biểu diễn đặc sắc cỡ nào cũng không thấy Hoàng thượng cao hứng, yến hội là hắn an bài, nhưng hắn lại mất hứng, yến hội ngày thứ ba thậm chí sớm rời đi, không có nửa điểm hứng thú.
Tân khách bị hắn làm cho ngơ ngác, ngay cả hoàng hậu cũng không đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn, xấu hổ nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Tào Tú Chi luôn luôn thích náo nhiệt càng khó hiểu, nói với Công chúa Anh Dạ ở bên cạnh: “Hôm nay yến hội tốt như vậy, vậy Bắc Diệu vương lại không vui, thật sự là người không biết thưởng thức.”
Công chúa Anh Dạ hung hăng trừng mắt liếc hắn, cho dù hiện tại nàng dự định buông tha cho Phong Liên Dực, cũng không cho phép bất kỳ ai nói xấu hắn.
Tào Tú Chi không dám nói thêm, vội vã cúi đầu, cứ thế uống rượu giải sầu.
Công chúa Anh Dạ ngồi trong chốc lát, cầm một chén rượu lớn uống xong, sau đó đứng lên, chuẩn bị rời đi.
”Ngươi đi đâu vậy?” Tào Tú Chi sốt ruột hỏi.
”Ta không thoải mái, đi ra ngoài hít thở không khí.” Công chúa Anh Dạ không để ý tới hắn, xoay người đi.
Tào Tú Chi định đi theo, lại không dám, không thể làm gì khác hơn là u buồn nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, trong lòng cảm thán: giai nhân như thế, vì sao không chịu nhìn hắn một lần?
Trong Ngự Hoa viên, Công chúa Anh Dạ rất vất vả nhìn thấy Phong Liên Dực đi phía trước, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Chưa kịp tới gần hắn, liền bị hai người không biết từ đâu hiện ra ngăn cản nàng, lạnh lùng nhắc nhở, đi thêm một bước sẽ lấy mạng của nàng!
”Các ngươi...” Anh Dạ nghĩ răn dạy mấy cái người không biết lễ nghĩa, lập tức nhớ tới thân phận chính mình hiện tại không phải là Công chúa Anh Dạ của Nước Nam Dực, mà là Anh phu nhân của Tào Tú Chi, liền thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn đến phía trước một chút thôi.”
”Bệ hạ không thích có người tới gần, mời phu nhân đi vòng sang đường khác.” Người của Thành Tu La lạnh mặt nói.
Công chúa Anh Dạ gắt gao cắn môi dưới, dưới cái khăn che mặt che lấp dung mạo tuyệt sắc, nhưng hai người kia không lay động chút nào.
Người của Thành Tu La đoạn tình tuyệt ái, sẽ không có nửa phần cảm tình, lại càng không bị sắc giới mê hoặc.
Công chúa Anh Dạ nhìn thoáng qua bóng lưng Phong Liên Dực, cúi đầu, chậm rãi xoay người, quên đi, lần sau vẫn có cơ hội.
Vừa xoay người, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng nói trầm thấp: “Anh phu nhân?”
Thân thể Anh Dạ run lên, không thể khống chế run rẩy, hắn, hắn đang gọi nàng sao?
Ngón tay nắm chặt, dùng sức nắm rồi lại buông ra, hung hăng điều chỉnh hô hấp, mới chậm rãi quay đầu, lặng lẽ nhìn hắn.