Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 613: Chương 613




Hỏa diễm cự thú càng ngày càng xa, ẩn hiện trong hỏa diễm luyện ngục đang hừng hực thiêu đốt.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay che mắt, lồng ngực đau nhức, khí huyết đột nhiên bùng lên làm hai chân nàng mềm nhũn, không nhịn được phải tựa vào Mặc Liên ở phía sau.

“Nguyệt?” Mặc Liên không biết tại sao nàng đột nhiên lại trở nên suy yếu như vậy, chỉ cho là nàng đang bị thương, bởi vậy vươn tay nắm lấy bả vai của nàng: “Đau?”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: “Rất đau…” (My: đau trong tim a !!TTATT)

“Ở đâu?” Mặc Liên khẩn trương hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt dùng thanh âm khàn khàn nói: “Trong tim.”

Mặc Liên ngẩn ra, mờ mịt giơ tay đặt lên trái tim của mình, sau đó nói: “Nội thương.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải.”

Mặc Liên càng không hiểu, không phải nội thương, vậy tại sao trái tim lại đau? (My : má ơi anh này dễ thương dã man)

“Vì…sao?”

“Mặc Liên, ngươi sẽ không hiểu được đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt dùng bàn tay che mắt: “Ta thật hy vọng cả đời này ngươi cũng không hiểu, bởi vì loại cảm giác này, thật sự không tốt.”

Mặc Liên khó hiểu giơ tay lên, không cẩn thận chạm vào mặt của nàng. Khi đầu ngón tay truyền đến một mảnh nóng bỏng ướt át, tay hắn run lên, vội vàng rút về, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ.

“Máu!” Hắn hoảng hốt đưa tay lên sờ lung tung trên mặt nàng: “Bị thương ở đâu?” (Dạ: đây có được tính là ăn đậu hủ không :v)

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nét khẩn trương trên gương mặt đơn thuần của hắn, nàng không nhịn được cười khổ một tiếng, sau đó nắm lấy bàn tay không yên phận kia, nhẹ giọng nói: “Ta không có bị thương, cái này cũng không phải là máu.”

Mặc Liên không tin, hiện nay không có mưa, trên mặt nàng lại ướt, đó không phải máu thì là cái gì?

“Thật sự không phải là máu mà.” Nhìn hắn bộ dáng không tin của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra vẻ kiên nhẫn hiếm có: “Ngươi có ngửi thấy mùi tanh của máu hay không?”

Không ngờ Mặc Liên thật sự đi tới, cái đầu hắn tiến sát gương mặt của nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi, quả thật không có mùi tanh của máu, nhưng lại có một loại mùi khác, mùi này rất đặc biệt, hắn chưa có ngửi qua bao giờ.

Xuất phát từ bản tính tò mò, Mặc Liên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó chân mày lập tức nhăn lại. (Dạ: Mặc ca làm ta liên tưởng đến một con mèo :3)

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nghĩ tới hắn sẽ liếm mặt mình, bởi vậy có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt của hắn không hề chứa lấy một tia hèn mọn bỉ ổi nào, chỉ nghiêm túc nói một câu: “Đắng.”

“Đương nhiên là đắng.” Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói, không ngờ ngay cả nước mắt là gì hắn cũng không biết, chẳng lẽ từ trước tới giờ hắn chưa từng khóc qua hay sao? Kể cả khi còn bé cũng không?

Nàng biết khi còn bé mình là một tiểu quỷ hay khóc nhè, động một cái liền khóc thút thít, tranh thủ làm nũng, khi đó nàng có cha mẹ yêu thương hết mực, bởi vậy nàng có thể thoải mái bướng bỉnh.

Nhưng sau đó…nàng đã không còn quyền lợi được khóc nữa rồi.

“Mặc Liên các hạ cùng Nguyệt Dạ các hạ tới rồi!” Chỉ trong chốc lát, Huyễn Linh Thú đã vượt qua đám lính đánh thuê đang chạy trốn, đám lính đánh thuê ngẩng đầu nhìn thấy Huyễn Linh Thú to lớn lập tức hô to.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy mặt nạ quỷ đeo lên mặt, sau đó cùng Mặc Liên tách ra, từ trên lưng Huyễn Linh Thú nhảy xuống.

Đám người Cát Khắc lập tức chạy ra chào đón, nhìn thấy nàng không có chuyện gì, cả đám liền thở phào nhẹ nhõm.

“Nguyệt Dạ các hạ, Tề vương điện hạ đâu rồi?” Vũ Văn Chiến vội vã đi tới, không thấy Phong Liên Dực đi ra cùng nàng, trong lòng bọn họ có cảm giác không an tâm.

“Hắn có chuyện trì hoãn, sẽ đi ra nhanh thôi.” Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh mà trấn định, cho dù một người thân kinh bách chiến, sống hơn nửa đời người như Vũ Văn Chiến cũng không cảm giác được có gì không đúng.

Không phải Hoàng Bắc Nguyệt cố ý nói dối, mà là thế cục hiện tại của Bắc Diệu Quốc quá mức phức tạp, Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương đều đang nhìn chằm chằm vào Phong Liên Dực, chỉ mong hắn chết sớm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.