Hậu cung, trên cây kết đầy sương.
Cung Phượng Nghi vốn là tẩm cung của hoàng hậu, tao nhã vô hạn, nhưng hiện tại vắng vẻ hiu quạnh, không ai hỏi thăm.
Hai cánh cổng vòm đóng chặt, trước cửa chỉ có một chiếc đèn lồng, ngay cả thủ vệ cũng không có.
Một năm trước hoàng hậu giải tán toàn bộ cung nữ thái giám, một lòng ở trong cung tu tâm dưỡng tính, làm bạn cùng thanh đèn hoàng quốc, tụng kinh cầu phúc cho công chúa Anh Dạ.
Tống Mịch nhẹ nhàng rơi vào trong cung, trên đất trống trước đại điện đều là tuyết đọng cùng lá rụng, hắn thản nhiên liếc mắt một cái, vươn tay về phía sau.
Một cô gái chậm rãi đi tới, đưa tay giao cho hắn, dịu dàng cúi đầu, đi theo hắn vào trước đại điện, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi tới.
Két...
Cửa gỗ nặng nề không biết bao lâu không bị mở, đẩy ra liền vang lên tiếng cũ kỹ mục nát.
Một ma ma đi tới, nâng cái chổi với bọn họ.
”Các ngươi là ai? Dám tự ý xông vào tẩm cung của Hoàng hậu nương nương!”
Tống Mịch giơ tay lên, đẩy cái chổi ra, ôn hòa cười, nói: “Đi vào thông báo hoàng hậu, Tiêu Dao Vương Tống Mịch cầu kiến.”
”Tiêu Dao Vương......” Lão ma ma ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, vội vàng ném cái chổi đi vào thông báo.
Tiêu Dao Vương Tống Mịch, luyện dược sư cấp cao nhất của Nước Nam Dực, cả Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, ai ai cũng tôn kính, nàng sao có thể không biết?
Tống Mịch lôi kéo cô gái đi theo sau lão ma ma. Lão ma ma đi vào nói hồi lâu, sau khi đi ra vẻ mặt khổ sở lắc đầu với hắn: “Tiêu Dao Vương mời trở về đi, Hoàng hậu nương nương không tiếp khách.”
”Bổn vương mang công chúa Vĩnh Ninh đến, Hoàng hậu nương nương cũng không muốn gặp sao?” Tống Mịch làm như dự liệu được phản ứng hoàng hậu, bởi vậy giương giọng nói.
Lão ma ma sửng sốt, lập tức cau mày nhìn về cô gái phía sau hắn.
”Anh Dạ đã mất, Bổn cung không muốn nghe thấy bất luận kẻ nào nhắc tới!” trong tẩm điện truyền đến giọng nói tức giận của hoàng hậu.
Quả nhiên nghe được Công chúa Vĩnh Ninh, bà ta nhất định sẽ có phản ứng.
Tống Mịch mang theo cô gái kia, vượt qua lão ma ma trực tiếp đi tới nói: “Đã mất chính là Tào Anh Dạ của Hoài Bắc Tào gia, Bổn vương mang đến là con gái ruột của ngươi, Công chúa Vĩnh Ninh thực sự.”
”Hồ ngôn loạn ngữ!” Hoàng hậu gầm lên, không biết đập bể cái gì.”Tống Mịch, ngươi hôm nay là tội phạm cung đình truy nã quan trọng! Bổn cung chỉ cần nói một câu thì ngươi sẽ không ra được“.
”Điểm này Bổn vương tự hiểu.” Tống Mịch thờ ơ cười nói, “Tuy nhiên, Hoàng hậu nương nương sẽ không làm như vậy.”
”Hừ! Chỉ bằng ngươi dẫn theo một cô gái không rõ lai lịch, Bổn cung sẽ bỏ qua ngươi sao?” Hoàng hậu cười lạnh.
Tống Mịch xốc rèm tẩm điện lên, nơi ngọn đèn dầu phát sáng, nhìn hoàng hậu quỳ gối trước bàn thờ Phật, một thân áo tang vải thô trắng trong thuần khiết, tóc đen buộc đơn giản, trên mặt xinh đẹp không son phấn, tái nhợt gầy gò, sớm đã không còn nét tươi trẻ ngày trước.
Lạnh lùng ngẩng đầu, mắt phượng tức giận lạnh như băng.
Tống Mịch đưa tay, đốt sáng lên ngọn đèn dầu trên bàn thờ Phật, trong khoảng thời gian ngắn ánh lửa sáng làm hoàng hậu khó thích ứng.
Nàng đã quen an tĩnh cùng đêm tối, ánh sáng đột ngột sẽ phá hủy nỗi lòng thật vất vả mới trầm tĩnh được.
Giơ tay lên cản một chút ánh sáng trước mắt, nhưng Tống Mịch lại nắm tay cô gái kia chậm rãi đi tới ngọn đèn, để nàng quỳ gối, lưng hơi khom lại, sợi tóc đen nhánh tán lạc hai bên bả vai.
”Hồng Liên, ngẩng đầu lên.” Tống Mịch thấp giọng ra lệnh.
Cô gái chậm rãi ngước gò má nhợt nhạt lên, mặt mày mềm mại, ngũ quan tinh sảo, thoạt nhìn an tĩnh mà uyển chuyển hàm xúc.
Sợi tóc đen nhánh chậm rãi phân tán sang hai bên mặt.
Hai mắt Hoàng hậu bỗng nhiên trợn to, kinh hô một tiếng, sau đó lui nhanh về phía sau, sợ hãi mà phẫn nộ nhìn Hồng Liên.
”Đi ra ngoài! Cút đi ra!”
Hồng Liên ngẩng đầu không biết làm sao, nhìn bà không động đậy.
Tống Mịch mỉm cười ấn bả vai của nàng, nói với hoàng hậu: “Nàng không phải Hoàng Bắc Nguyệt, là nữ nhi của ngươi.”
”Nữ nhi của ta là Anh Dạ!” Hoàng hậu điên cuồng địa hô to,“Tống Mịch! Ngươi còn chưa cút, Bổn cung sẽ kêu người tới!”
Tống Mịch nhìn nàng một cái, nói: “Còn nhớ trâm Nguyệt Nha không?”
Hoàng hậu chấn động, tiện đà cả người run rẩy, môi run lập cập “Đừng nói nữa......”
”lúc Công chúa sinh ra, bà đỡ ôm công chúa tắm rửa, Thái tử Chiến Dã tuổi nhỏ ham chơi, không cẩn thận đem trâm Nguyệt Nha nung đỏ khắc trên cánh tay công chúa.” Tống Mịch vừa nói, một bên kéo ống tay áo Hồng Liên ra, làm lộ cánh tay cho hoàng hậu nhìn.
Trong ánh nến lung linh, cánh tay Hồng Liên trắng nõn như ngọc, trên cánh tay một dấu ấn trăng lưỡi liềm trên da thịt.
Nguyệt Nha độc nhất vô nhị, giữa Nguyệt Nha là một bông hoa Anh Đào nở rộ.
”Ta nhớ không lầm thì Nguyệt Nha trâm là lúc Hoàng hậu nương nương xuất giá, Vương phi tặng hoàng hậu làm của hồi môn phẩm, là vật gia truyền của Vương phi, trên đời này độc nhất vô nhị.”
Nhìn trên cánh tay Hồng Liên có ấn ký Nguyệt Nha, tay hoàng hậu không nhịn được run rẩy, khớp hàm vẫn run lên, không nói được một câu.
Tống Mịch lại mỉm cười tiếp tục nói: “Năm đó công chúa bị phỏng, bà đỡ sợ đến hồn phi phách tán, lập tức ôm công chúa đi tìm ngự y, đáng tiếc giữa đường không hiểu vì sao bị người giết, lúc cung nữ tìm được bà ta liền ôm công chúa đang oa oa khóc trong lòng đi.”
Hoàng hậu lông mi run lên, nước mắt rơi lã chã.