Đông Lăng khéo léo giúp nàng búi tóc theo kiểu thập tự, nhìn vô cùng đoan trang, lại cài thêm một chiếc trâm tử sắc lưu ly hoa, vừa giản dị lại vừa trang nhã, tuyệt đối sẽ không nổi bật trong đám tiểu thư quý tộc kia.
Tuyết di nương muốn chính là hiệu quả như thế. Mặc dù quần áo đều là đồ đắt tiền nhưng lại không hề nổi bật trong đám đông. Như vậy người khác sẽ không biết Hoàng Bắc Nguyệt bị ngược đãi, hơn nữa lại còn tôn lên vẻ đẹp cao quý của Tiêu Vận, quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Mưu đồ thật tốt nha ! Mà ta đây cũng không ngại tác thành cho ngươi đâu.
Cho ngươi một bước lên mây, rồi lại một cước đạp ngươi rớt xuống, hừ, ta không tin không quăng chết được ngươi.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười quay một vòng. Đây là lần đầu tiên nàng mặc đồ cổ trang, cảm giác rất mới mẻ a.
Sắc trời cũng sắp tối, một nha hoàn do Tuyết di nương phái tới đã đứng ngoài cửa thúc giục nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt tùy tiện cầm một cái áo choàng màu xanh biếc phủ thêm, hướng Đông Lăng nói: ” Nhớ kỹ, mặc kệ ai nói với ngươi cái gì chỉ cần nhàn nhạt gật đầu, không cần đáp lại, cứ thoải mái mà coi trời bằng vung đi, dù có là Hoàng Thượng cũng vậy.”
Đông Lăng gật đầu, những câu nói này nàng đều ghi ở trong lòng, lòng bàn tay mặc dù vẫn còn đổ chút mồ hôi nhưng nàng đã không còn sợ hãi nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: ” Không có chuyện gì đâu, ta cũng tham dự cung yến mà, lúc nào cũng sẽ quan sát ngươi. Chỉ cần có chuyện gì thì ta cũng đều giúp ngươi giải quyết.”
Phân phó xong nàng chậm rãi rời đi, cùng nha hoàn đã sớm mất kiên nhẫn đi đến tiền viện.
Cung yến hôm nay, cả Trưởng công chúa phủ đều được mời, tuy nhiên Cầm di nương cùng Tuyết di nương là thân phận di nương thấp kém, dựa theo cung quy nếu không có chiếu dụ thì không có tư cách vào cung.
Bởi vậy Tiêu Viễn Trình chỉ dẫn theo vài vị tiểu thư thiếu gia trong phủ tiến cung mà thôi.
Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Vận tự nhiên nhất định sẽ đi, ngoài ra còn có tứ tiểu thư Tiêu Nhu do Cầm di nương sinh, Nhị thiếu gia Tiêu Trọng lỗi do Tuyết di nương sinh, cùng với đại tiểu thư Tiêu Linh do Phương di nương sinh.
Tiêu Viễn Trình tuổi trẻ rất chi là anh tuấn tiêu sái, cao to uy vũ, mà đám di nương cũng đều là mỹ nữ, bởi vậy hài tử sinh ra tự nhiên cũng không xấu, đều là nam thanh nữ tú cả.
Xe ngựa dừng ở tiền viện, mấy vị tiểu thư thiếu gia đều đã đến đủ, chỉ còn Hoàng Bắc Nguyệt đang chậm rì rì đi tới.
Tiêu Viễn Trình vừa nhìn thấy nàng sắc mặt đã tái xanh, chán ghét nhìn nàng một cái rồi phóng lên lưng ngựa, cùng Tiêu Trọng Kỳ song song dẫn đầu đi ra ngoài phủ.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn con ngựa đang nhanh chóng đi xa, khuôn mặt ốm yếu cũng không có biểu hiện nào khác.
Điều này làm cho Tiêu Linh đang chờ xem trò hay phi thường thất vọng.
Hoàng Bắc Nguyệt là tiểu thư dòng chính, ở đây có ai không căm ghét nàng chứ ?
” Ngươi bệnh nặng như vậy không hảo hảo ở trong phòng dưỡng bệnh đi mà bày đặt tham dự cung yến làm gì ?” Tiêu Linh nhanh mồm nhanh miệng, oán hận trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
” Đại tiểu thư, Tam tiểu thư dù gì cũng là tiểu thư dòng chính trong phủ nha, ngươi dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với nàng sao ?” Tuyết di nương bỗng nhiên mở miệng, phi thường thân thiết đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ân cần hỏi han nàng vài câu.
Tiêu Linh bị nói như vậy sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Con ma ốm Hoàng Bắc Nguyệt này nàng còn dám tùy ý nhục mạ chứ mụ Tuyết di nương tâm cơ thâm trầm này, nàng không dám làm càn đâu a.
Hừ một tiếng, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nói: ” Vốn là vậy mà, đại phu đều nói bệnh của nàng là bệnh truyền nhiễm, nếu như tiến cung vô tình lây cho Công chúa điện hạ thì phải làm sao bây giờ ?”
Bởi vì vẫn còn phải lợi dụng Hoàng Bắc Nguyệt để giúp mẫu thân lên vị trí chính thất và đi cầu Tiêu Dao vương luyện chế Tẩy Tủy Đan cho mình nên thái độ của Tiêu Vận đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng tương đối tốt hơn một chút.