Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 552: Chương 552: Đại tái đối chiến (10)




Chỉ sợ hắn nhất thời xúc động nói ra cái gì đó, bởi vậy lập tức lên tiếng ngăn cản.

“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, hai vị không nên vì thế mà cãi vã, ảnh hưởng đến hòa khí.” Lạc Lạc cũng ý thức được thiếu chút nữa mà lỡ miệng, phá hủy chuyện tốt của sư phụ, không khỏi âm thầm cảm kích Tề vương, may mà hắn mở miệng nhanh trước một bước. “Hừ, quân tử không tranh với nữ nhân!” Lạc Lạc hừ một tiếng, nhìn về phía Tề vương nói: “Tề vương, lần này xuất hiện không ít cao thủ, ta thấy lần này đến Tu La thành, nhất định sẽ rất đặc sắc!” Vũ Văn Địch gật đầu, khuôn mặt tuyệt sắc mang một chút vẻ vui mừng: “Lần này không mong có thể diệt trừ Tu La thành, nhưng hi vọng có thể đánh bọn chúng một trận oanh liệt!” “Đúng, Tu La thành rất thần bí, lúc này đây, hy vọng có thể lôi bọn họ từ trong bóng tối ra!” Lạc Lạc nói. Vũ Văn Địch nhẹ nhàng cười, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: chỉ cần có thể cứu Tề vương là được! Công chúa Anh Dạ nghe hai bọn họ nói chuyện với nhau, có chút nhàm chán, đi tới một bên, xem doanh địa của Hoàng Bắc Nguyệt, nghiêng đầu một chút, nói: “ Nguyệt Dạ đó rốt cuộc là như thế nào, chỉ có mười mấy người, dĩ nhiên lại có hai cao thủ, còn có một nữ tử đã thua lúc nãy, nghe nói cũng rất lợi hại.” Hôm nay ở trên lôi đài, trừ A Lệ Nhã, Cát Khắc và A Tát Lôi đều là lấy ưu thế áp đảo để chiến thắng, cho dù cao thủ đã thành danh, nhưng đứng trước mặt bọn họ lại thua một cách thảm hại. Nhìn như một tiểu đội nhỏ bé chỉ có mười mấy người, lại có hai vị cao thủ như vậy, thật sự khiến cho người khác giật mình. Lạc Lạc và Vũ Văn Địch đều biết thân phận của Hoàng Bắc Nguyệt, nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cong môi mỉm cười, tính cách Hoàng Bắc Nguyệt phúc hắc cường đại, có thể đi theo bên nàng, cho dù thế nào cũng sẽ không phải là người yếu. “Bên người cao nhân ẩn dật, tự nhiên là cao thủ nhiều như mây.” Vũ Văn Địch cười giải thích. Công chúa Anh Dạ quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Dực ca ca, ngay cả huynh cũng không biết lai lịch của nàng sao?” Vũ Văn Địch nói: “Có điều cao nhân không thích lộ diện, đây cũng là chuyện thường.” Công chúa Anh Dạ bĩu môi, nói: “Thần thần bí bí, người như thế, nếu như đi theo đến Tu La thành, không sợ sẽ ngầm biến thành một tai họa sao?” “Công chúa yên tâm, tuy trong Tu La thành nguy hiểm vạn phần, cho dù là cao thủ cũng không dám giờ trò.” Vũ Văn Địch vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Gió nổi lên rồi, chúng ta đi thôi!” Ngày thi đấu đầu tiên ở lôi đài kết thúc, hai ngày thi đấu sau, không ít cao thủ ở trên lôi đài kịch liệt triển khai đối chiến, làm cho người ta đại khai nhãn giới! Đây chính là một cuộc so tài long trọng ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp , bởi vì tất cả cao thủ đều tới đây. Đặc biệt Hồng Liên của Quang Diệu Điện vừa ra, nữ nhân kiêu ngạo này đồng thời khiêu chiến với ba cao thủ tuyệt thế của đệ nhất đội ngũ lính đánh thuê là Phệ Diễm dong binh đoàn mà vẫn lấy ưu thế áp đảo như cũ. Người của Quang Diệu Điện vốn không cần tham gia tranh tài, có thể trực tiếp đi theo, nhưng Hồng Liên nghe nói tam đại cao thủ của Phệ Diễm dong binh đoàn rất lợi hại, có uy danh ở trên đại lục, lập tức đi khiêu chiến. Đám người của Thương Hà viện trưởng muốn ngăn cản nhưng không biết làm sao, khiêu chiến ở trên lôi đài, luật lệ từ xưa đến nay đều như thế, cũng không có gì lạ. Huống chi lúc này tiến công Tu La thành, bọn họ muốn Quang Diệu Điện trợ giúp, cho nên ngàn vạn không thể đắc tội với bọn họ. Sau khi Hồng Liên thắng, đứng ở trên đài cười như điên, nói: “Cái gọi là ‘dong binh đoàn đệ nhất đại lục’ bất quá chỉ như thế mà thôi! Thật chán, còn cao thủ nào có thể đánh bại ta đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.