Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 547: Chương 547: Đại tái đối chiến (5)




Hỏa diễm đốt tới trước mắt, khăn đen trên mặt bỗng nhiên bị cuồng phong thổi tung, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lộ ra, lông mày tinh tế, đôi mắt như trăng dằm, trước kia vô cùng thích cười, mũi cao thẳng, phía dưới là một đôi môi hồng nhuận.

Khuôn mặt người như vậy đều mang vẻ ôn nhu thiện lương, không nên có tính các thô bạo cực đoan như vậy. Mà trước đây nàng cũng là người như vậy, xinh đẹp động lòng người, dũng cảm cùng dịu dàng, giống như ánh mặt trời rực rỡ, có thể làm cho người ta vô cùng ấm áp từ sâu trong đáy lòng. Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, không biết tại sao, đột nhiên mọi động tác lúc đó đều dừng lại, lưỡi kiếm bằng hỏa diễm trong tay bỗng chệch hướng sang bên cạnh. Trong lúc điện quang hỏa thạch, ngọn lửa kia xẹt qua gương mặt của Thiên Đại Đông Nhi , chỉ kém một chút nữa thôi là đốt cháy nàng rồi! Thật may mắn… . Trong ngọn lửa, cái khăn đen nhanh chóng bay qua, ở trong không khí giống như một con con bướm sắp bay đến phương xa, thiếu nữ bị lộ ra khuôn mặt từ lãnh khốc! Đến khiếp sợ! Đến phẫn nộ! Người trong Thánh Huyết cung, bình thường không dễ dàng lộ diện, bởi vì đệ tử trong Thánh Huyết cung đều là nữ nhân, lộ ra khuôn mặt để người khác nhìn thấy là sỉ nhục to lớn nhất! “Ta giết ngươi!” Thiên Đại Đông Nhi phẫn nộ hô to một tiếng, nhấc trường kiếm xông đến! Không thể dễ dàng tha thứ! Nàng là đệ tử đắc ý nhất của quốc sư, người mà Thánh Huyết cung chủ coi trọng nhất, tương lai nắm giữ Thánh Huyết cung! Sao nàng có thể bị đánh bay cái khăn đen che mặt trong khi chiến đấu! Chuyện này so với giết nàng còn đáng hận hơn! Trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm về phía trước, trên mũi kiếm mang theo thổ nguyên khí hùng hậu, giống như trống rỗng bên trong rồi trường kiếm lại lớn lên vài lần, lấy thổ nguyên khí ngưng tụ thành kiếm, loại thực lực này, phải là triệu hoán sư thất tinh trở lên mới có thể làm được! “Thiếu nữ này thật là một nhân tài hiếm có!” Vũ Văn Chiến cũng không nhịn được, than thở vuốt chòm râu ở cằm. Thiên Đại Mê Ly vô cùng kiêu ngạo mà nhìn đệ tử của mình, chỉ dùng năm năm thời gian, từ một người bình thường mà lên đến triệu hoán sư thất tinh, lại mất vài ngày có thể từ thất tinh lên bát tinh, đây chân chính là thiên tài! Hai người cũng chỉ có cảm thán, không một người nào muốn đi lên ngăn cản cuộc chiến của hai cao thủ, tình huống đều ở trong lòng bàn tay, căn bản là không cần lo lắng! Chờ đến khi người phía dưới phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai vị giám khảo mới quay đầu đi, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người! Chỉ thấy mới vừa rồi người đeo mặt nạ quỷ kia chiếm thượng phong, không biết tại sao đột nhiên không di chuyển, Thiên Đại Đông Nhi ngưng tụ nguyên khí vào kiếm, nàng trốn cũng không có trốn, đã bị trường kiếm kia đâm trúng vai trái, từ giữa không trung ngã xuống bị Cự Tê Giáp Long dùng đuôi quét một cái, ngã văng ra ngoài! Ngã trên mặt đất rồi nôn ra một ngụm máu tươi, máu từ khóe miệng chảy ra ngoài mặt nạ, nàng không thèm lau, chống tay muốn đứng lên. Một màn này khiến rất nhiều người sợ hãi, đặc biệt là đám người Cát Khắc, mắt cũng choáng váng, nếu như biết Già Dạ Chi Vương không đánh trả, vừa rồi nhất định bọn họ sẽ đến ngăn cản! Nhưng là bởi vì rất tin tưởng vào thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, cho nên bọn họ căn bản chưa từng nghĩ đến việc muốn ngăn cản! Thiên Đại Đông Nhi cũng sửng sốt một chút, vốn muốn chờ đến khi thực lực ngang nhau sẽ lại tái chiến, nhưng mà lại thành ra thế này… Tại sao? Hai tay nàng cầm trường kiếm thổ nguyên khí, đứng ở trên Cự Tê Giáp Long, ngơ ngác nhìn người đeo mặt nạ quỷ. “Nguyệt Dạ các hạ!” Lạc Lạc không biết đã chạy đến từ khi nào, đỡ Hoàng Bắc Nguyệt dậy từ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.