Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 367: Chương 367: Dệt mộng chi thú(1)




Lần đầu tiên bước vào Phù Quang rừng rậm nguy hiểm trong truyền thuyết, không ít đệ tử đang uể oải tinh thần cũng trở nên hưng phấn, tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.

Phù Quang trôi lơ lửng , phương xa u ám không nhìn thấy được có cảm giác thần bí, còn có từ xa xa truyền đến tiếng linh thú kêu rống.

Lão sư đã dặn dò qua không thể vận dụng nguyên khí, chuyện này không thể đem tính mạng ra đùa, ai cũng không dám khinh thường, áp chế nguyên khí trong cơ thể, thật cẩn thận bước đi.

Tiến vào trong Phù Quang rừng rậm, căn cứ vào kinh nghiệm, Nam Cung trường lão tìm một chỗ tương đối an toàn để cho bọn họ hạ trại nghỉ ngơi và hồi phục.

“Buồn ngủ quá”, sau khi dừng lại , chỉ nghe đến không ít đệ tử bắt đầu oán giận ngáp mấy cái.

Mà ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm thấy hai tròng mắt híp lại, ý nghĩ hỗn loạn.

Lều vải quấn tới một nửa, công chúa Anh Dạ liền tựa vào bả vai của nàng, mệt mỏi nói: “Ta buồn ngủ quá, Bắc Nguyệt, ta chợp mắt một lát.”

Vừa nói xong, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, đầu nghiêng sang một bên, cứ thế mà thiếp đi.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút chống đỡ không được, trên thân thể, giống như mỗi một tế bào đều la hét mệt mỏi quá buồn ngủ quá, đều mơ muốn nghỉ ngơi, trong đại não một ít ý thức thanh tỉnh cũng không có.

Ngước mắt nhìn lại, hơn một trăm một học sinh, cộng thêm lão sư, giờ phút này đều là lười biếng ngồi hết xuống, nếu không phải ngồi chợp mắt thì trực tiếp nằm xuống ngủ, chỉ có Nam Cung trưởng lão là cực lực cùng tranh đấu cơn buồn ngủ.

Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, trong lòng âm thầm có chút cảnh giác, tình huống này không đúng! Sao tất cả mọi người đều mệt mỏi như thế này? Hoàn toàn không có đạo lý.

Ý thức của nàng rất mạnh mẽ, ở dưới trạng thái hưng phấn thật không dễ dàng cảm giác mệt mỏi, đặc biệt là những đệ tử này mới tiến vào Phù Quang rừng rậm, thời điểm này hắn là cảm thấy mới mẻ tò mò nhất!

Ở một nơi xa lạ, tiềm thức của con người sẽ tiến hành tìm kiếm đối với bên ngoài, theo lý mà nói, tất cả mọi người không thể cứ không có phòng bị gì mà ngủ như vậy.

Không đúng, tình huống này không đúng!

Hoàng Bắc Nguyệt giãy dụa một chút, đang muốn ngồi xuống, nhưng lại đột nhiên cảm giác được một ít hình ảnh vỡ nát từ trước mắt thoáng qua!

Đó là hình ảnh lúc bé, người một nhà đầm ấm vui vẻ ở trên sườn núi ăn cơm dã ngoại, nàng mặc váy có nơ con bướm, nhìn thấy trên bãi cỏ, một con rắn màu đen ngẩng đầu, tò mò nhìn nàng.

Một chút nàng cũng không sợ, vươn mập mạp tay nhỏ bé, đem con rắn cầm lên, để nó bàn ở cánh tay của mình, sau đó liền đi trở về giống như tranh công chạy về, đối ba ba mụ mụ nói: “Nhìn! Có rắn!”

Mụ mụ kinh kêu một tiếng, vẫn là động tác của ba ba nhanh, như như tia chớp vừa ra tay đã cầm chỗ bảy tấc của con rắn, xách lên vứt qua một bên.

Hoàng Bắc Nguyệt còn nhỏ tức giận nói: “Nó sẽ bị đau!”

“Bảo bối, đó là rắn, sẽ cắn người , sau này con không được động đến nó!” Mụ mụ lòng vẫn còn sợ hãi, ôm nàng mà nói không ngừng.

“Hừ, nó sẽ không cắn con!” Tiểu Hoàng Bắc Nguyệt trề môi nói.

Lúc này, có một người đàn ông mặc một bộ đồ màu trắng, tóc màu đen giống như tơ tằm gấm vóc buông nhẹ trên vai đi đến, đem con rắn màu đen trên mặt đất nhặt lên, quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài liếc bọn họ một cái, ánh mắt tôn quý kiêu căng kia cơ hồ làm cho người ta muốn quỳ bái với hắn.

Hắn để con rắn trên tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt đầu con rắn, lạnh lùng hừ một tiếng, nói : “Đại nạn sắp tới, cũng nên tôn trọng sinh linh một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.