“Làm sao bây giờ? Nếu để cho Hi Hòa cô cô biết ta đang ở đây, nàng nhất định sẽ đưa ta trở về mất.” Công chúa Anh Dạ buông màn xe xuống, lo lắng nói.
“Yên tâm đi, nàng sẽ không phát hiện chúng ta đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt tặng cho nàng một nụ cười an tâm.
“Ngươi có biện pháp sao?”
“Chi chi.” Một con Chức Mộng Thú tròn tròn từ trong đống gấm vóc mềm mại bò ra, há miệng ngây thơ cười với công chúa Anh Dạ.
“Đây là…Chức Mộng Thú!?” Công chúa Anh Dạ ôm lấy Chi Chi, xoa xoa mặt nó, thậm chí còn hôn nó hai cái: “Thật là đáng yêu!”
Chi Chi chưa từng bị mỹ nữ xinh đẹp như vậy đùa giỡn qua, mặt nó lập tức đỏ cả lên, xấu hổ cúi đầu.
[Dạ: Chi Chi, ngươi là nữ a! Là nữ a!! Là NỮ a!!! Sao lại đỏ mặt khi bị nữ hôn chứ, nhất định là sai lầm ở đâu rồi QAQ]
Hoàng Bắc Nguyệt kéo nó qua phân phó vài câu, Chi Chi vội vàng gật đầu, đỏ mặt từ trên cửa sổ xe “vèo” một tiếng phóng ra ngoài.
Nhờ có thêm một kẻ dở hơi là Tào Tú Chi, đám người Hoàng Bắc Nguyệt trên đường đi cũng không mấy buồn chán.
Công chúa Anh Dạ cực kì chán ghét hắn, nàng vốn khinh thường loại người có hành vi phóng túng, cử chỉ lỗ mãng, mà tên Tào Tú Chi này lại còn là một tên “cực phẩm” trong số đó.
Chẳng qua, tên Tào Tú Chi này cũng có một điểm tốt, đó chính là hắn rất hiểu biết về nữ nhân.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy công chúa Anh Dạ, hắn liền biết nàng có tâm sự nặng nề, tâm tình phiền muộn, bởi vậy dọc theo đường đi, hắn thường xuyên dùng đủ mọi cách để chọc nàng vui, biện pháp của hắn có rất nhiều, suốt một canh giờ mà chẳng có chiêu nào trùng với chiêu nào cả.
Anh Dạ tuy ghét hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng nàng đã bị hắn chọc cười, chuyện không vui cũng tạm thời quên mất.
Xem ra, tên Tào Tú Chi này không chỉ “thiện giải nhân y” mà còn “thiện giải nhân ý” nữa a.
[Dạ: ở đây có chơi chữ nên Dạ để nguyên, “thiện giải nhân y” nghĩa là “giỏi trong việc cởi quần áo của người khác”, còn “thiện giải nhân ý” có nghĩa là “am hiểu lòng người”]
Trong xe ngựa luôn vang vọng tiếng cười nói, công chúa Hi Hòa cho là tên Tào Tú Chi này làm việc không đàng hoàng, không có bộ dáng đứng đắn của sứ giả, khi tới Bắc Diệu Quốc sẽ làm mất thể diện nước nhà, bởi vậy nàng đã trách cứ hắn không biết bao nhiêu lần.
Đáng tiếc, Tào Tú Chi miệng ngọt như đường, cực kì biết dỗ nữ nhân, ngay cả công chúa Hi Hòa cũng không có biện pháp đối với hắn, chỉ đành phải mở một mắt nhắm một mắt, cảnh cáo hắn sau khi tiến vào lãnh địa của Bắc Diệu Quốc tuyệt đối không thể có hành vi phóng đãng như vậy.
Tào Tú Chi ngoài miệng đáp ứng nhưng sau khi trở về lại ngựa quen đường cũ, trên lộ trình thường hay mở yến hội uống chút rượu cùng đám mỹ nữ, đôi khi còn mời cả binh sĩ cùng uống rượu ăn thịt.
Mười vị mỹ nhân của hắn dùng ba cỗ xe ngựa chở đi, hắn ở trong ba cỗ xe ngựa lưu luyến đến mức quên cả đường về, chẳng qua nghe nói hai vị mỹ nhân đẹp nhất đang ở trong chiếc xe ngựa đầu tiên, cho nên hầu hết thời gian hắn đều ở trong chiếc xe ngựa đó.
Dọc theo đường đi không chỉ có tiếng nói cười ríu rít của chúng mỹ nữ mà còn có cả thanh âm quật roi, vài tràng vỗ tay cùng với tiếng kêu đau oai oái của Tào công tử.
Binh lính hộ vệ chỉ có thể cảm thán: Khẩu vị của vị Tào công tử này thật nặng, thật nặng a~
Nam Dực Quốc là nước lớn, cho nên sứ giả của bọn họ rất thu hút sự chú ý của mọi người, dọc đường đã có không biết bao nhiêu thám tử từ các quốc gia khác lén lút dò xét, sau đó đem việc này trở lại bẩm báo với chủ tử của bọn họ.
Bọn họ nghĩ, Nam Dực Quốc chắc hẳn cũng đã biết Bắc Diệu Quốc muốn kết minh cùng Đông Ly Quốc, bởi vậy cho nên mới phái một công tử phóng túng đến, hoàn toàn không trông chờ có thể tu bổ mối quan hệ cùng Bắc Diệu Quốc nữa rồi.
Vì vậy, các quốc gia nhỏ cũng bắt đầu bàn tính kế hoạch cho mình.
Đoàn người tiến vào lãnh địa Bắc Diệu Quốc, tranh thủ nghỉ ngơi ở trạm dịch. Tào Tú Chi nghe được tin sứ giả Đông Ly Quốc cùng Tây Nhung Quốc vừa mới rời đi, lập tức mặc kệ bản thân đã say khướt, lập tức đi tìm công chúa Hi Hòa, nói với nàng phải lập tức lên đường.
Công chúa Hi Hòa cũng không từ chối, sau khi cho sứ đoàn nghỉ ngơi một chút liền gấp rút khởi hành.