Editor: Mẫn Mẫn
Beta: Mặc Quân Dạ
Hơn nữa, ánh
mắt kia của đối phương quả thực là quá mức quỷ dị, nói ngưng tụ thành
thật chất một chút cũng không sai! Nếu bị ánh mắt kia nhìn trúng, nàng
cũng không dám chắc sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.
Rốt cục
là dạng cao thủ gì đây? Nàng thật sự rất muốn gặp mặt một lần, thế nhưng đội ngũ đã đi xa, lấy tính cảnh giác cực cao của người kia, nếu nàng
theo sau nhất định sẽ rút dây động rừng.
Hiện tại còn không biết rõ năng lực của đối thủ là gì, nàng cũng không muốn tùy tiện hành động.
Mọi việc cứ chờ đến Bắc Diệu Quốc rồi từ từ thăm dò sau.
Còn có, lần này Ngụy Võ Thần tới, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn còn mạng trở về.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Lúc sứ đoàn đến Bắc Diệu Quốc đã là chạng vạng, Bắc Diệu Quốc ở phương Bắc, khí trời lạnh lẽo, mùa này đã sớm có tuyết lớn, dù rét mướt như thế
nhưng đường cái của Huy kinh lại là một mảnh đỏ tươi tràn ngập vui mừng, nhìn qua quả thật rất náo nhiệt.
Cái lạnh của phương Bắc hoàn
toàn không giống với mùa đông ở phương Nam, nhiệt độ nơi này thấp đến
mức đầu khớp xương như muốn gãy rời, mỗi khi có một cơn gió lạnh gào
thét thổi qua, ngay cả Hoàng Bắc Nguyệt cũng phải rùng mình một cái.
Các tiểu mỹ nhân của Tào Tú Chi thân thể mảnh mai, vừa tới dịch quán liền
ngã bệnh hơn phân nửa, làm hại Tào công tử thân là Tướng quân hạ hôn lại phải đi an ủi từng người một.
[dịch quán: tương tự như nhà khách hay khách sạn ở hiện tại, thường dành cho quan lại truyền tin dừng chân nghỉ ngơi, uống một ngụm trà hoặc thay ngựa]
[hạ hôn: đưa quà mừng hôn lễ]
Công chúa Anh Dạ tập võ từ nhỏ, thân thể xem như không tệ, vậy mà khi vào
tới phòng cũng vội vàng đưa tay lên hơ hơ bên lò sưởi: “Không ngờ mùa
đông ở Bắc Diệu Quốc lại lạnh như thế, ta muốn đông cứng luôn rồi này!”
Hoàng Bắc Nguyệt thì không có cảm giác gì khác, có lẽ là do có được Hỏa Chi
Chú Ấn nên thân thể nàng vẫn luôn ấm áp dễ chịu, không cảm thấy quá
lạnh.
Đã là chạng vạng tối, lại thêm khí trời lạnh như vậy nên trên
phố lớn ngõ nhỏ chỉ còn một ít tiểu thương đang buôn bán, đại đa số cửa
hàng đều đã đóng cửa về nhà ăn lẩu nóng.
Tào Tú Chi cũng không
chịu thua kém, hắn tìm người chuẩn bị lẩu bày ra một bàn lớn trong
phòng, sau đó lại kêu thêm Hoàng Bắc Nguyệt và công chúa Anh Dạ cùng đến ăn.
Chúng mỹ nhân của hắn vì bị bệnh nên đều đã nghỉ ngơi từ
sớm, ba người ngồi ăn với nhau, cộng thêm mấy thị nữ đứng hầu, kể ra
cũng khá là náo nhiệt.
“Hay chúng ta gọi công chúa Hi Hòa tới đi, nàng ở một mình cô đơn quá.” Công chúa Anh Dạ tâm địa thiện lương, nghĩ tới cô cô của mình không có ai bầu bạn nên đưa ra đề nghị.
Có Hoàng Bắc Nguyệt đứng ra bảo đảm, lại thêm Chi Chi tự mình ra tay, nàng cũng không sợ công chúa Hi Hòa sẽ nhận ra mình.
“Nói cũng đúng.” Tào Tú Chi đã sớm biết bản lĩnh của Hoàng Bắc Nguyệt không
tầm thường, công chúa Hi Hòa hẳn sẽ không nhận ra công chúa Anh Dạ và
nàng ta.
“Các ngươi đều sợ lạnh, để ta đi mời công chúa cho.”
Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, không để cho A Lệ Nhã đi theo mà tự mình cất
bước.
Dịch quán rất lớn, sứ giả các nước đều ở trong dịch quán
này, mỗi quốc gia đều có một viện tử riêng biệt cách nhau rất xa, không
sợ nảy sinh xung đột.
Mấy quốc gia lớn cách xa nhau nhất, phần trống ở giữa sẽ dành cho sứ thần của các nước nhỏ ở lại.
Viện tử của Nam Dực Quốc rất lớn, công chúa Hi Hòa lại thích yên tĩnh, cho
nên nàng và một vài thân tín đều ngụ tại biệt viện an tĩnh nhất ở phía
Đông.
Dọc theo đường đi, mọi người đều cảm thấy, vị công chúa này mặc dù uy nghiêm nhưng bên trong cũng có một mặt ôn nhu dịu dàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái tới gần gian phòng của công chúa Hi Hòa, thủ vệ
ngoài phòng thấy nàng liền hỏi: “Cô nương có việc gì sao?”
“Tiết
trời lạnh lẽo, công tử nhà ta có chuẩn bị một cái lẩu, ngài muốn mời
công chúa đến cùng ăn cho ấm người.” Hoàng Bắc Nguyệt cười, nhét vào tay tên thủ vệ vài kim tệ, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi giúp đỡ một chút
đi, công tử để cho ta tới mời công chúa, nếu như mời không được ta sẽ bị trách phạt đó.”