Bất tri bất giác, bên ngoài trời đã
sáng, nhưng sâu thẳm trong Phù Quang rừng rậm vẫn chìm trong khung cảnh u ám, chỉ có ánh sáng Phù Quang vĩnh viễn trôi bồng bềnh trên không trung rừng rậm.
Người say rượu cũng đã tỉnh táo lại, họ nhìn nhau, nghĩ đến vùng đất của mình đã an toàn, không còn bị uy hiếp, không hẹn mà cùng nhau cất vang tiếng cười.
Trong bộ lạc bắt đầu bận bịu lên, mọi người vui vẻ chuẩn bị đưa tiễn Già Dạ Chi Vương cùng các dũng sĩ của bọn họ lên đường.
Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt dẫn theo tất
cả 15 người, đều là những chàng thiếu niên cao thủ có thiên phú trong bộ lạc, trong đó Cát Khắc là có thực lực mạnh nhất, bởi vậy đương nhiên
hắn trở thành thống lĩnh dẫn dắt đoàn thiếu niên này.
Mười lăm người sau khi cùng người nhà
lưu luyến chia tay, thì hành lễ cùng những người trong bộ lạc, mỗi người tự triệu hồi ra triệu hoán thú, lập trận thế chờ ở ven đường.
Hoàng Bắc Nguyệt từ cuối con đường nhỏ đi tới, bọn họ nhìn thấy tức thì giơ lên vũ khí trong tay reo hò ầm ĩ.
“Già Dạ Chi Vương, mong ngài có thể sớm ngày trở về!” Dân chúng xung quanh tới tấp chúc phúc.
Hoàng Bắc Nguyệt bước nhanh qua trước
mặt bọn họ, trời sinh đã có khí tức vương giả, không cần phải nói bất cứ lời nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy tràn ngập hy vọng!
Nàng triệu hồi ra Băng Linh Huyễn Điểu, cưỡi lên, vẫy tay tạm biệt những người phía sau, Cát Khắc hô to: “Xuất phát!”
Đội ngũ mười lăm cao thủ cùng linh thú, đúng là cực kỳ tráng lệ, hùng dũng oai nghiêm bay bay vụt đi trên bầu
trời bộ lạc, bởi vì tác dụng của Tước Ti Thảo, nên ánh sáng Phù Quang
không dám tới gần, còn khắp nơi trốn tránh.
Vung tay tạm biệt bộ lạc nơi mình lớn
lên, mang theo hy vọng của mọi người trong tộc, bọn họ từng bước bay
vào nơi sâu thẳm trong Phù Quang rừng rậm!
“Vương, chúng ta đi đâu?”
Được một đoạn đường, Cát Khắc tiến lên hỏi.
Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt đã khôi phục
lại một đầu tóc đen, thắt thành một bím, nàng tuổi còn nhỏ, dung mạo
trong veo như nước, thoạt nhìn không hề giống một cao thủ mạnh mẽ đến
mức biến thái, mà hệt như một tiểu muội muội nhà bên mà thôi, nếu không
phải trên khuôn mặt nàng không che giấu nổi nét tự tin cuồng ngạo, nhất
định là Cát Khắc này không thể bình thản gọi một tiếng ‘Vương’ như vậy.
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, nhìn về
phía trước, nhíu mày trầm ngâm, cuối cùng vẫn là quyết định thản nhiên
nói: “Kỳ thật trước kia, ta đã bị lạc ở trong rừng rậm này đến ba ngày.”
Cát Khắc giật mình một cái, lập tức nở nụ cười, không phải có ý cười nhạo, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Vương của bọn họ có thể thản nhiên nói
cho họ bọn biết loại chuyện mất hết thể diện như bị lạc ở trong rừng rậm đến ba ngày, chứng tỏ nàng thật sự tin tưởng bọn họ.
Dường như thoáng cái đã thu hẹp khoảng
cách giữa mọi người, Hoàng Bắc Nguyệt vốn nhỏ tuổi hơn bọn hắn rất
nhiều, hẳn phải như A Lệ Nhã được bọn họ chăm sóc mới phải, nhưng sau
khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, thì ý nghĩ muốn
được chăm sóc cho nàng tức thì tan thành mây khói.
Bọn họ đối với nàng chỉ một lòng sùng bái!
Mà hiện giờ nghe câu nói đó của nàng,
tình cảm của anh chàng nam tử hán như Cát Khắc lập tức trào dâng! Cũng
đúng, nếu như một đám nam tử lúc nào cũng bị một tiểu cô nương trấn áp,
về lâu về dài mà nói, nhất định trong lòng sẽ không có ý nghĩ tốt đẹp.
Nàng dẫn dắt bọn họ, không phải muốn
sai phái bọn họ chẳng khác nào một lũ nô tài, mà là hy vọng có thể chung sống với nhau như những đồng đội thực sự, trong hạm đội này, mọi người
tự do thoải mái một chút cũng không sao, chỉ cần đến thời khắc mấu chốt, có thể xuất hết bản lĩnh ra là được!
Mọi người bên kia, nghe được tiếng cười của Cát Khắc, cũng cười rộ lên theo, có mấy người cố lấy can đảm hô to: “Vương, ngài yên tâm giao cho chúng tôi đi! Chúng tôi đều là cao thủ
trong rừng rậm đó!”
“ Vậy ta phải nhờ các ngươi rồi!”