“Ta cũng chỉ hơi nghi ngờ chút thôi,
Đại hội Liên minh lính đánh thuê lần này đầy rẫy cạm bẫy, đến lúc đó mọi người nhất định phải cẩn thận.”
Hoàng Bắc Nguyệt dặn dò. “Còn cả người của Quang Diệu Điện nữa, không nên dây vào.”
A Tát Lôi lập tức gật đầu, nói: “Ta
nghe ông nội từng nói qua, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp chỉ có Quang Diệu
Điện có thể đối đầu với Tu La thành, cao thủ như mây, hơn nữa mỗi người
đều là triệu hoán sư có cấp bậc cao đến biến thái!”
“Không giấu các ngươi làm gì, năm năm trước, ta chính là bị Hồng Liên của Quang Diệu Điện đánh đến nỗi phải bỏ chạy trối chết.”
Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói. Đối với lịch sử bại trận, nàng không hề cảm thấy xấu hổ gì cả, cứ thản nhiên nói ra như thế.
Mọi người hít vào một hơi, trên mặt mỗi người đều lộ ra một tia sợ hãi.
Ngay cả Già Dạ Chi Vương lợi hại như vậy, cũng bị Hồng Liên đánh đến chạy chối chết? Vậy thì bọn họ…
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bọn hắn lộ ra thần sắc kinh hoàng, không nhịn được cười rộ lên, tiếp tục nói:
“Thế nhưng năm năm trước, thực lực của ta chỉ là cửu tinh, có độc Băng Linh Huyễn Điểu, hơn nửa cũng không am hiểu chú thuật.”
Mọi người đồng thời trợn mắt, nhất thời ‘A’ lên một tiếng, A Tát Lôi cười nói:
“Vương, đừng dọa người khác như vậy có được không! Vừa rồi làm chúng ta lo lắng chết đi được!”
“Đúng vậy, nếu như đến tận bây giờ
Vương còn bị nàng đánh đến chạy chối chết, chắc chúng ta chỉ còn nước
dắt nhau về Phù Quang rừng rậm luôn mất!”
“Không biết bây giờ Vương đối đầu với
Hồng Liên kia thì kết quả sẽ như thế nào nhỉ, hay là chúng ta tới Đại
hội Liên minh gì đó báo thù rửa hận đi!”
Người tung kẻ hứng bàn luận lẫn nhau, tất cả mọi người đều cười ha hả, vui vẻ không thôi.
Cát Khắc gãi đầu gãi tai, ‘Ơ’ một tiếng, hỏi:
“Vương, ý của ngài là. trong năm năm, ngài từ cửu tinh triệu hoán sư, đã trở thành đẳng cấp như bây giờ?”
Hắn thật sự không muốn nói là cấp bậc
của nàng bây giờ quá biến thái, nhưng nhớ tới trận chiến cùng Bách Mục
Hàn Thiềm hôm ấy, lại không nhịn được len lén nuốt nước bọt.
Một lời này làm bọn hắn đang trong giấc mộng bỗng nhiên bừng tỉnh, mọi người không ai bảo ai cùng ngừng cười
nói, trợn tròn hai mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.
Không thể nào, năm năm, chỉ trong năm năm!
Có thể nói, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp,
triệu hoán sư cửu tinh đã thuộc vào giới hạn cao nhất rồi, nếu muốn tiến thêm một bước, nói thẳng ra là khó hơn cả lên trời, có rất nhiều thiên
tài triệu hoán sư tuổi còn trẻ đã đạt cửu tinh triệu hoán sư, nhưng nếu
muốn đạt được Địa cấp triệu hoán sư thì chí ít cũng phải mất vài chục
năm, có người cả đời cũng không thể đột phá.
Cho nên, Địa cấp triệu hoán sư được
xưng là ‘cấp bậc ác ma’, bởi vì một người bình thường căn bản không thể
đạt được cấp bậc này.
Mà Vương của bọn họ, năm năm trước, cùng lắm mới 12 tuổi, đã là cửu tinh triệu hoán sư!
Và bây giờ sau năm năm, thực lực của nàng đã đột phá Địa cấp? Hơn nữa, nàng còn có trong tay phù chú thuật quỷ dị thần bí!
Trời ạ, nàng rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?
A Tát Lôi ngã nhào xuống đất, lăn qua lộn lại đến cuồng loạn:
“A a a, quá đả kích người!, quá đả kích người mà!”
“Vương, truyền thụ cho chúng ta chút kinh nghiệm đi, chúng ta cũng muốn nhanh chóng thăng cấp nữa!”
Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, ngồi ngay ngắn một chỗ, nói:
“Chăm chỉ!”
“Chăm chỉ!” Mọi người đồng thanh hô to, sau đó ra sức gật đầu
“Chúng tôi đã hiểu!”
Hoàng Bắc Nguyệt vươn một ngón tay, lắc lắc, nói:
“Đã nghe câu này bao giờ chưa? Thiên tài được tạo nên là do một phần chăm chỉ cộng thêm chín mươi chín lần may mắn.”
Mọi người sửng sốt, sau đó đồng loạt ngã ngửa!
A Lệ Nhã cười lên khúc khích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.