Hoàng Bắc Nguyệt ở trong không trung nặng nề quất xuống một roi, nói: “Nếu là vui đùa, lần này cho qua, mau cút đi! Sau này đừng để ta gặp lại ngươi!”
“Dạ vâng” Đám lính đánh thuê như nhận được đại xá mà nhanh chân chuồn đi, sợ chậm một bước sẽ khiến cho vị Nguyệt Dạ đỉnh đỉnh đại danh này không vui.
Một vị luyện dược sư cao cấp đấy, cho bọn họ mười lá gan hùm cũng không dám động vào!
“Đa tạ các hạ đã ra tay cứu giúp.” Lão nhân kia thấy người mặt quỷ này mới nói vài ba câu đã doạ chạy đám lính đánh thuê hống hách này đi, hơn nữa bọn họ đối với nàng còn mười phần tôn kính, đủ thấy rõ đây là một vị cao thủ, vội vàng đi lên cung kính hành lễ tạ ơn.
“Không cần phải cảm tạ, đều là đồng hương, đi ra bên ngoài là nên giúp đỡ lẫn nhau.” Hoàng Bắc Nguyệt bắt đầu nghịch roi da trong tay, ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua xe ngựa kia.
Thật là người kiêu ngạo, vào lúc này cũng không đi ra nói chuyện xã giao một câu?
Thương nhân bình thường, khôn khéo thông minh, lễ nghi chu toàn, sẽ không tự cao tự đại như vậy.
Lão giả nghe vậy, lông mày nhướn lên, có chút vui mừng như gặp được bạn cũ ở nơi đất khách, nói: “Hoá ra các hạ cũng là người Nam Dực quốc, hân hạnh gặp mặt, xin hỏi các hạ là người ở nơi nào của Nam Dực quốc?”
“Ta sinh ra ở Lâm Hoài thành, đã nhiều năm không quay trở lại quê hương rồi.” Thấy người trong xe không có ý định đi ra, Hoàng Bắc Nguyệt cũng mất hết hứng thú, vừa rồi nàng cảm thấy giọng nói của người kia có phần quen thuộc, mới ra tay giúp đỡ, nhưng người ta lại không muốn lộ mặt, nàng cũng không cưỡng cầu.
Cùng lão nhân nói chuyện khách khí vài câu, Hoàng Bắc Nguyệt liền xin cáo từ.
Nhìn thấy bóng dáng của nàng biến mất, lão giả mới quay người đi đến trước xe ngựa, đè thấp thanh âm nói: “Thái tử điện hạ bị kinh động rồi, chúng ta lập tức vào thành thôi.”
955
Người trong xe ngựa đưa tay vén màn xe lên, lộ ra khuôn mặt khôi ngô nhưng lạnh nhạt, ánh mắt mang theo vài phần cao quý xa cách, như muốn đẩy người ra xa ngàn dặm.
Nhìn thấy khuôn mặt đường nét rõ ràng kia, lão giả lập tức cung kính cúi đầu, nói “Thuộc hạ làm việc không tốt, suýt chút nữa gây ra đại họa”
Người kia chính là thái tử Chiến Dã của Nam Dực quốc, năm năm qua, so với lúc còn trẻ hắn đã trở nên chín chắn trầm tĩnh hơn, con ngươi tối đen như mực không hề nhìn lão nhân, mà nhìn về phía xa xa, với theo bóng lưng cưỡi ngựa đang dần dần biến mất.
Bờ môi mỏng mím lại thật chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng, như bao bọc một lớp hàn băng ngàn năm không tan, “Chi tiết về người tên Nguyệt Dạ, đi thăm dò thật rõ ràng.”
Lão giả có hơi giật mình, nhưng lại không dám nghi vấn, lập tức khom người đáp ứng, vừa xoay người, lại như nghĩ tới cái gì, liền nói: “Chỗ công chúa Anh Dạ đang ở đã điều tra được, có cần thuộc hạ mang theo vài người đi đón công chúa điện hạ trở về không.”
Chiến dã ngẫm nghĩ, liền nói: “Không cần, ta tự mình tới đón nàng.”
Anh Dạ rất ngang bướng, bất luận kẻ nào cũng không làm gì được, phụ hoàng cùng mẫu hậu đôi khi cũng hết cách, nha đầu này đôi khi chỉ nghe lời hắn nói, đúng là lì như trâu ấy.
Chiến Dã từ trong xe ngựa đi ra, trên người khoác một cái áo choàng lớn, vành mũ kéo xuống thật thấp, nửa khuôn mặt đều bị che khuất.
“Dẫn đường cho thái tử điện hạ, nhớ kĩ, không được để xảy ra một chút sơ suất nào!” Lão giả lập tức dặn dò kẻ dưới, sau đó dắt một con ngựa màu đen tốt nhất lại.
Chiến Dã sải bước nhảy lên lưng ngựa, giục ngựa nhanh chóng chạy đi.
Lão giả nhìn theo bóng dáng hắn với ánh mắt tràn ngập tự hào, đây là thái tử điện hạ mà toàn thể Nam Dực quốc bọn họ đều ủng hộ!
“Điện hạ, ngay tại biệt viện bên hồ phía trước, đó là nhà riêng của Tề vương Bắc Diệu quốc.”