Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 532: Chương 532: Gặp lại cố nhân (10)




Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi ngồi dậy từ trên tảng đá, hai tay chống ra sau, hơi nghiêng đầu, nhìn nam tử trẻ tuổi mặc bạch y đằng sau tảng đá.

Người đó cũng nghe thấy động tĩnh của nàng, lập tức xoay người, đôi mắt màu tím nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào nàng, có chút sắc bén. Dung mạo tuyệt sắc, vẫn câu hồn đoạt phách như xưa. “Ngươi là ai?” Hoàng Bắc Nguyệt giật mình ngẩn ngơ, hơi nheo mắt, không dùng giọng giả, chỉ thản nhiên nói: “Ta theo hẹn mà đến.” Người kia nhíu mày, hiển nhiên nghe không hiểu, đang định ngưng thần suy nghĩ kỹ lại, có phải là đã từng tiếp xúc với người mặt quỷ quái này ở đâu đó hay không. Hắn còn chưa nghĩ xong, thì một luồng khí mang theo hàn băng lạnh lẽo đã đánh lên lồng ngực của hắn, vừa nhanh vừa chuẩn! Tề Vương kia vội vàng lùi lại, trên mặt nổi lên vẻ sắc bén, có chút hung ác, thấy không thể tránh né hàn băng, liền vươn tay một cái, một thanh loan nguyệt đao tức thì xuất hiện trong tay, mũi đao lóe sáng, sẵn sàng nghênh đón hàn băng kia! BANG —- Một tiếng vang lên, hàn băng bị loan nguyệt đao chặn đứng, nhưng thân thể của Tề Vương kia cũng bị đẩy mạnh về phía sau, hắn loạng choạng vài bước, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ quỷ này! “Ngươi là ai?” Hắn lạnh lùng quát, thực lực người này hùng mạnh như thế, chẳng lẽ là người trong đoàn lính đánh thuê lớn nào? Vì sao trước nay hắn chưa từng nghe nói có cao thủ kỳ quái như vậy xuất hiện? “Vấn đề này phải là ta hỏi ngươi mới đúng.” Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt xuất ra một chiêu, thì không tiếp tục ra tay nữa, chỉ khoanh tay, đứng thẳng người trên tảng đá lớn, dùng tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống cái người tự xưng “Tề Vương” này! Sắc mặt Tề Vương đó cứng đờ, nói: “Ta là Tề Vương của Bắc Diệu quốc, ngươi là ai mà lại dám vô lễ với bổn vương?” “Đường đường là Tề Vương, ngay cả một chiêu của ta cũng đỡ không nổi, thực lực yếu ớt đến nỗi khiến cho người ta thất vọng quá.” Trên khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt đã có chút âm u. Người đó sửng sốt, có chút không tự nhiên mà nói: “Bổn vương từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không giỏi tập võ, thực lực không thể so sánh với cao thủ có thiên phú!” Ánh mắt của Hoàng Bắc nguyệt đã lạnh đến cực điểm, trong giọng nói cũng tràn ngập sát khí: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám mạo nhận hắn, ta sẽ lập tức giết ngươi.” Đối với lời của nàng, người kia vẫn có mấy phần sợ hãi, dù sao sau một chiêu vừa rồi, hắn đã biết được thực lực của người này thật là sâu không thể lường, vô cùng khủng bố! Nàng nói muốn lấy mạng hắn, đó tuyệt đối không phải nói giỡn! “Các hạ rốt cuộc là ai? Chuyện của Bắc Diệu quốc chúng ta, xin các hạ đừng hỏi nhiều!” Dưới tình thế bất đắc dĩ, người kia chỉ có thể nói như vậy. Lời này chẳng khác nào đã thừa nhận, hắn không phải Phong Liên Dực! Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lóe lên hàn quang, trong lòng chẳng hiểu sao lại trở nên gắt gỏng: “Ta cứ thích hỏi nhiều, ngươi làm gì được ta nào?” “Ngươi…” Người đó phẫn nộ, lại chuyển sang uy hiếp, “Các hạ, đừng quên đây là Bắc Diệu quốc!” “Uy hiếp ta? Ngươi chán sống rồi!” Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt toát ra sát khí, thình lình duỗi tay vung ra một sợi băng vũ, ánh sáng lạnh lẽo bang giá chỉ trong chớp mắt đã khiến không khí xung quanh giảm đi mấy độ! Người kia vội vàng lùi lại, trong mắt là nỗi sợ hãi tột cùng, gương mặt hắn lúc này giống hệt biểu cảm Phong Liên Dực ngày đó như đúc, thật có chút buồn cười. Bất luận là hình tượng quý công tử nhẹ nhàng thoạt nhìn phong nhã tuấn dật, hay là hình tượng cao thủ Tu La thành âm độc thần bí, tất cả đều mang một vẻ như mây bay gió thoảng, dù trời long đất lở cũng không thể khiến ánh mắt hắn có một chút thay đổi. Người này giả cũng quá không giống rồi! “Ngươi, ngươi vì sao lại có…” Người kia vừa mở miệng định hỏi, băng vũ trong tay Hoàng Bắc Nguyệt đã biến thành tuyết ảnh chiến đao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.