Lạc Lạc kinh ngạc nhìn thân ảnh gầy
gò phi ngựa như điên trước mặt, áo choàng đen tung bay, cảm giác cô
độc đó, không hiểu tại sao lại khiến hắn phiền muộn không thôi?
Anh Dạ từ trong xe ngựa ló đầu ra hỏi: “Có chuyện gì à?” “Không có gì.” Lạc Lạc lắc đầu, cho ngựa đi chậm lại, song song với nàng, nói:
“Công chúa, nếu như lần này đi, mà biết được Tề vương đã có người trong mộng thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi đừng có nói gở!” Anh Dạ
trợn mắt nhìn hắn, “Dực ca ca không phải là loại người có mới nới cũ,
ham mê nữ sắc như vậy!” Nàng ôm trong lòng hy vọng nóng
bỏng nhất đời này, tình yêu nồng đậm nhất, từ nhỏ đến lớn, vẫn
chưa từng đổi thay, không hề nghi ngờ một khắc. Nàng tin rằng người đó nhất định sẽ chờ nàng, hoặc phải nói là, nàng hy vọng người ấy sẽ chờ nàng,
giải thoát nàng khỏi ngục giam Hoàng thất đó, nàng không muốn gả cho
người mình không thích, không hy vọng cả đời mình cũng giống như
người mẫu hậu đáng thương. Chờ đợi, vĩnh viễn không có hồi kết. Lạc Lạc chạm trúng chỗ đau của nàng, ngại ngùng sờ mũi nói: “Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi mà.” “ Thuận miệng cũng không được! Không cho phép ngươi nói xấu Dực ca ca dù chỉ một chữ!” Anh Dạ công chúa điêu ngoa nói. “Hừ! Vậy ngươi nói xấu sư phụ ta làm gì?” Lạc Lạc không phục liền bật lại. Anh Dạ công chúa sửng sốt một chút, vung tay hạ màn ngồi trở lại trong xe, dường như đang tức giận. Lạc Lạc trừng mắt nhìn chằm chằm xe ngựa. Tức giận? Tức giận cái gì ? Lẽ ra người tức giận phải là hắn chứ! Một lúc sau, hắn cũng từ từ nguôi
giận, thì Anh Dạ công chúa bỗng nhiên vén rèm xe, ánh mắt phiếm hồng,
rưng rưng nói: “Ta cũng muốn nàng trở lại mà! Đồ đáng ghét!” Nói xong lại hạ rèm xe xuống lần nữa, hoàn toàn không để ý tới hắn . Lạc Lạc mở miệng định nói, cuối cùng vẫn không thốt được lời nào. ******************** Bắc Nguyệt Hoàng Triều ******************* Lên đường được hai ngày, cuối
cùng cũng tới kinh đô của Bắc Diệu quốc, bên ngoài thành đã có không
ít binh đoàn lính đánh thuê tự mình hạ trại, bởi vì có quá nhiều
người tới, hơn nữa đều là lính đánh thuê các nước cùng người của các
đại gia tộc, cho nên Quyền vương hạ lệnh, binh đoàn lính đánh thuê và
người của các đại gia tộc phải hạ trại ở ngoài thành, cuộc tỉ thí
trên lôi đài vào mấy ngày sau, cũng diễn ra ở khu bình nguyên
ngoại thành. Một khi triệu hoán sư đã tung ra
chiêu thức thì phạm vi ảnh hưởng của nó cực kỳ to lớn, nếu như ở
trong thành đấu, quả thật rất bất tiện, lính đánh thuê đều hiểu được
mệnh lệnh của Quyền vương, vì vậy cũng bằng lòng hạ trại theo lời
truyền đạt của sứ giả Bắc Diệu quốc phái tới. Địa vị của gia tộc Bố Cát Nhĩ ở các quốc gia rất đặc biệt, là đệ nhất gia tộc trên đại lục
Tạp Nhĩ Tháp, ở Bắc Diệu quốc cũng có thế lực không nhỏ, vì thế họ
không gặp bất cứ trở ngại nào khi vào thành. Mặc dù Lạc Lạc tiếp tục ngỏ ý
đồng hành, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt vẫn từ chối ý tốt của hắn, hạ
trại ở bên ngoài, có thể thám thính càng nhiều tin tức, nếu đã vào thành e là sẽ không thể đi lại lung tung được nữa. Huống chi bọn họ ở đây cũng có thể vào thành, chỉ là không được phép xậm phạm vào khu vực đóng quân mà thôi. Sau khi Lạc Lạc thất vọng rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt sai mấy người Cát Khắc đóng trại cẩn thận, sau đó
chuẩn bị vào thành xem qua một chút . Loại binh đoàn lính đánh thuê
chỉ có mười mấy người như bọn họ, chỉ được sắp xếp ở nơi hẻo lánh heo
nhất, cùng với vài binh đoàn lính đánh thuê cấp thấp ở chung một chỗ . Vừa dựng trại xong, đã có người tới chào hỏi. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thấy người vừa tới là
một người đàn ông trung niên dáng dấp khôn khéo, mặt chuột mũi
khoằm, hắn cũng chỉ mang theo một tiểu đội khoảng hơn hai chục lính
đánh thuê, nhìn thoáng qua cũng đủ biết thực lực chẳng có là bao. “Vị này chính là đội trưởng của đoàn có phải không?”.