Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 506: Chương 506: Già Dạ Vương (14)




Vậy mà loài người chết tiệt này đột nhiên xuất hiện, còn mang theo một con siêu cấp linh thú, một con tứ giai thần thú, cả một con linh thú huyễn thuật còn chưa tung ra! Mà bản thân thiếu nữ loài người này, còn sở hữu năng lực mà nó chưa từng thấy qua!

Phù chú thuật, chẳng lẽ nàng có quan hệ gì với người đó sao? Nghĩ đến đây, Bách Mục Hàn Thiềm đã biết mình phen này tuyệt đối không thể hiếu chiến, nếu không đạo hạnh ngàn năm sẽ bị hủy trong chốc lát! Con mắt to lớn trên đỉnh đầu mở ra, hai màu đen trắng nhanh chóng xoay chuyển, hình thành một cái dòng xoáy khổng lồ, thân mình của Bách Mục Hàn Thiềm dần dần thu nhỏ, chậm rãi bị dòng xoáy đó nuốt chửng! “Muốn trốn sao, không dễ thế đâu!” Tay trái Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng vẽ một phù chú phức tạp lên không trung, sau đó tung người, phù chú kia liền phủ xuống ngay đầu Bách Mục Hàn Thiềm. “Không gian phong ấn!” Oành một tiếng, phần lớn thân thể đã tiến vào trong con mắt quái dị đang xoay chuyển kia, nhưng một phong ấn vừa phủ xuống, thân thể của Bách Mục Hàn Thiềm liền bật ra khỏi đó, bắn thẳng trở lại mặt đất. “Gào —-“ Bách Mục Hàn Thiềm phẫn nộ gầm rống, không trốn được, đương nhiên cũng không thể ngồi chờ chết, chỉ có thể liền chết một phen! Nó nhảy lên, nhắm chuẩn vào thân thể đang ở trên không của Hoàng Bắc Nguyệt, hào quang màu trắng lóe lên, đột ngột bắn tới! Ánh sáng trắng xuyên qua thân thể Hoàng Bắc Nguyệt, Bách Mục Hàn Thiềm phát ra tiếng cười đắc ý khiến cho người nghe rùng mình run rẩy: “Loài người, cuối cùng ta vẫn hơn ngươi một bậc.” Mặc dù bị Hoàng Kim Thánh Hổ đả thương rất nặng, nhưng chỉ cần giải quyết thiếu nữ loài người khó lường này, là có thể dễ dàng đối phó Hoàng Kim Thánh Hổ này, giết Thánh Hổ xong, lấy thú hạch của nó, cũng có ích lợi rất lớn đối với tu luyện của mình, nói không chừng có thể một hơi luyện thành thiên nhãn! Nhưng nụ cười của Bách Mục Hàn Thiềm cũng không có duy trì quá lâu, liền dần dần dừng lại, bởi vì nó phát hiện, thiếu nữ loài người bị ánh sáng trắng của nó xuyên thấu thân thể, cũng không có biến thành một đống thịt vụn, mà là đang đứng trước mặt nó với lông tóc nguyên vẹn. “Đây, điều này làm sao có thể?” Bách Mục Hàn Thiềm phát ra một tiếng la hét khó có thể tin. Âm thanh đùa giỡn vang lên phía sau: “Làm sao không thể?” Bách Mục Hàn Thiềm xoay người lại, phát hiện phía sau cũng có một thiếu nữ loài người giống y như đúc người trước, đang khoanh tay mang nụ cười giễu cợt nhìn nó! Hai người? “Ngươi, ngươi biết thuật phân thân?” Bách Mục Hàn Thiềm tức giận, cho dù biết phân thân thuật, nó cũng có thể giải quyết từng đứa một! Cự nhãn trên đỉnh đầu mở ra, ánh sáng trắng liên tiếp bắn ra, muốn bắn cho thiếu nữ loài người kia thành cái rây! “Chết đi! Ta xem ngươi có chết hay không!” “Thuật phân thân? Là ngươi hoa mắt mà thôi, ta ở đây cơ!” Âm thanh véo von vang lên ở trên đỉnh đầu, Bách Mục Hàn Thiềm kia vẫn chưa kịp ngẩng đầu nhìn, đột nhiên có thứ rơi vào trong cự nhãn trên đỉnh đầu nó. Mắt của nó có thể nuốt chửng mọi thuật pháp, cho nên thuật pháp gì cũng không thể làm hại được nó, vừa rồi Tiểu Hổ cũng chỉ có thể dựa vào lực lượng làm trọng thương nó! Nhưng thứ rơi vào trong mắt nó lại không làm sao nuốt chửng được, lúc nó đang kinh hoảng, trong con mắt kia đột nhiên bộc phát ngọn lửa cháy bỏng! “Oa … Ngáo!!!” Tiếng kêu rống thê thảm chấn cho cả Phù Quang rừng rậm đều giống như lung lay, ngọn lửa trong cự nhãn trên đỉnh đầu nó vọt lên trời, giống như núi lửa phun trào! Bách Mục Hàn Thiềm đau đớn lăn lộn trên mặt đất, sau đó ra sức đập đầu lên một gốc đại thụ thô to, ý định dập tắt ngọn lửa trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.