Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 510: Chương 510: Già Dạ Vương (18)




“Ta đồng ý đưa các ngươi ra bên ngoài, sau khi ra ngoài, thế giới rộng lớn, có vô số thế lực hùng mạnh khác, các ngươi có thể tự mình chọn lựa đường đi, ta nhất định sẽ không miễn cưỡng.” Hoàng Bắc Nguyệt đưa ánh mắt rét buốt nhìn từng khuôn mặt trẻ tuổi, ngừng một lúc lại nói tiếp: “Nhưng mà, một khi đã lựa chọn đi theo ta, thì tuyệt đối không được phản bội, nếu không…”

Những lời còn lại, không cần phải nói cũng rất rõ ràng, tin là mọi người ở đây đều hiểu. Vừa rồi khi nàng đối phó Bách Mục Hàn Thiềm, loại bản lĩnh cùng khí phách này tuyệt đối đã khắc sâu ấn tượng quyết đoán thiết huyết vào lòng bọn hắn, thủ đoạn của nàng như thế nào, trong lòng mỗi người đều có thể hiểu được một hai. Nói như vậy cũng không phải cảnh cáo hay uy hiếp, mà là nói trước một tiếng, đời này của nàng, căm ghét nhất là bị phản bội, thà rằng cái gì cũng không có, cũng không muốn sau khi có được tất cả, lại bởi vì phản bội mà bị cướp đi, nói vậy cũng là, nàng sẽ không từ thủ đoạn hủy diệt những kẻ phản bội đó! “Già Dạ Chi Vương, chúng ta thề đi theo ngài, tuyệt đối không phản bội!” Mấy thiếu niên đồng thanh thề, Già Dạ Chi Vương trong bộ lạc bọn họ, có địa vị cao quý đến nhường nào, có thể đi theo nàng, là vinh hạnh cả đời bọn hắn! Tuyệt đối không phản bội! Lời thề một khi đã lập, là không bao giờ đổi ý! Hoàng Bắc Nguyệt để cho bọn họ đứng lên, khuôn mắt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập khí thế tự tin, nói: “Đi theo ta, cũng sẽ không để các ngươi thiệt thòi!” Đối với lời của nàng, ai trong số những người này cũng không hề hoài nghi! Ngẫm lại mà xem, thú hạch của lục giai thần có thể tiện tay ném bừa cho Cát Khắc, bọn họ còn phải lo sau này sẽ thiệt thòi sao? Hơn nữa cho dù cái gì cũng không có, chỉ cần có thể đi theo Già Dạ Chi Vương được thế hệ tổ tiên tôn thờ thôi, cũng là cực kỳ đáng giá đối với bọn họ! Đoàn người chậm rãi trở về bộ lạc, A Tát Lôi đã mang tin vui loan về trước, cả bộ lạc Hách Na Lạp đều sôi trào, người dân mỗi nhà cũng đi ra, đem cả những vật tốt nhất trong nhà mình, đứng sẵn ở hai bên đường, chờ Già Dạ Chi Vương trong miệng A Tát Lôi xuất hiện! Tâm tình kích động, không lời nào có thể miêu tả được, chỉ có thể hóa thành những tiếng ca êm tai, vang vọng không ngớt trên bầu trời Phù Quang rừng rậm. Tộc trưởng Hách Na Lạp hưng phấn đến run rẩy cả người, kéo lấy A Tát Lôi hỏi hết lần này đến lần khác: “A Tát Lôi, cháu thật sự nhìn thấy sao?” “Ông nội, cháu có thể nhìn nhầm được sao? Nàng ấy sử dụng thuật pháp, giống hệt như những gì người đã nói vậy, thần bí quỷ dị, nhưng cũng cực kỳ lợi hại! Hơn nữa, nàng có một mái tóc đỏ rực, khiến cho hai con mắt của người ta không thể mở ra!” Tộc trưởng Hách Na Lạp kích động đén nỗi trong đôi mắt rưng rưng, ông vừa ngẩng đầu, đã thấy trên con đường nhỏ dẫn vào thôn, một đám thiếu niên đang hò reo ầm ĩ, vây quanh một cô gái tóc đỏ mà phấn khởi đi tới. Màu đỏ chói mắt như vậy, dưới ánh sáng phản chiếu của Phù Quang rừng rậm, dường như đối với bọn ông mà nói, chính là thứ ánh sáng trân quý nhất! Tộc trưởng Hách Na Lạp không khỏi nhớ lại, khi đó ông vẫn là một đứa bé, nhưng đối với phong thái tuyệt thế của Già Dạ Chi Vương, mặc kệ là qua bao nhiêu năm, đều không thể quên! “Không sai, không sai!” Tộc trưởng Hách Na Lạp cảm khái, được A Tát Lôi dìu đỡ, bước nhanh về phía trước nghênh đón, khi chỉ còn cách Hoàng Bắc Nguyệt vài bước chân, liền quỳ xuống. “Già Dạ Chi Vương, hoan nghênh ngài trở về!” Dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, mọi người trong bộ lạc cũng đều quỳ xuống, mang theo tâm tình kích động và tôn thờ nhìn nàng. “Già Dạ Chi Vương! Hoan nghênh ngài trở về!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.