Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thở
dài một tiếng, nàng đã trời sinh lạnh lùng, không nghĩ tới
Linh Tôn so với nàng còn lạnh hơn, lạnh đến mức một chút tình
thân cũng không có.
**********Bắc Nguyệt hoàng triều***********
Ngày hôm sau rời đi sơn cốc đã ở lại
năm năm, Hoàng Bắc Nguyệt mang theo Băng Linh Huyễn Điểu cùng
Tiểu Hổ, Chi Chi đi vào Phù Quang rừng rậm.
Lúc đầu tiến vào, dọc theo đường
đi có Linh Tôn che chở, coi như thần thú muốn đối đầu bọn họ
đều nhượng bộ lui binh.
Mà bây giờ đi ra, các loại uy hiếp đều rối rít xuất hiện, đếm không xuể linh thú hung mãnh truy
đuổi nàng như âm hồn không tan. Không thể gọi Băng Linh Huyễn Điểu
ra, mà bay ở giữa không trung lại càng dễ dàng trở thành mục
tiêu để công kích.
Nàng chỉ có thể đi dọc theo đường và dựa vào uy của thần thú Tiểu Hổ áp dọa một vài linh
thú, nhưng cũng không thể thường xuyên thả Tiểu Hổ ra, dù sao
trong Phù Quang rừng rậm có rất nhiều thần thú cường đại, nếu không cẩn thận mà lọt vào lãnh địa của một thần thú cao cấp nào đó, vậy thì coi như xong rồi.
Phù Quang rừng rậm rất rộng lớn,
từ bên trong đi thẳng ra ngoài, đường xá xa xôi, ba ngày ba đêm,
vẫn có cảm giác ở sâu trong rừng.
Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi nghi ngờ là nàng có phải bị lạc đường hay không.
Đem hôm nay, Hoàng Bắc Nguyệt tìm
một cây to chắc, dự định nghỉ ngơi trên cành của nó, vừa mới nằm
xuống, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân
truyền đến.
Nàng lập tức ngồi dậy, đây là tiếng bước chân của con người !
Chẳng lẽ ở trong Phù Quang rừng
rậm này, dong binh đoàn có thể vào được sao? Không biết thực
lực của đám dong binh đoàn này mạnh mẽ cỡ nào mới có thể can đảm xông vào chỗ này sâu đến vậy?
Dù sao hiện tại nàng cũng đang bị lạc đường, lặng lẽ theo phía sau đám dong binh đoàn này, không chừng có thể đi ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt từ tán lá rậm rạp nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía dưới có cây
đuốc chậm rãi tới gần đây, tổng cộng có bốn cây đuốc, từ bốn hán tử da ngăm đen giơ lên.
Bốn người kia đều vây quanh một
lão giả tóc hoa râm đang đi tới, trên người lão giả chỉ mặc duy nhất trường bào màu xám, trên áo choàng thần bí có đồ đằng
hội họa, bởi vì trời quá tối nên nhìn cũng không rõ lắm.
“Tộc trưởng đại nhân, ngài nói
với người kia, liệu hắn có giúp chúng ta không ?” Trong đó, một đại hán cẩn thận hỏi, thoạt nhìn trên khuôn mặt có chút lo
lắng.
“Cũng chỉ có thể thử một lần, hắn đã trở về trong rừng rậm, ngoài hắn ra, không còn ai có thể
đối phó với lục giai thần thú.” Cái lão râu mép hoa râm kia âu
sầu nói, ngẩng đầu nhìn một chút về phía trước: “Nhanh đi
thôi, đường còn xa.”
“Tộc trưởng, chờ chúng ta trở về,
còn có thể cứu bọn họ sao ?” Một đại hán lau khóe mắt, thanh
âm cũng nghẹn ngào.
Tộc trưởng đó cũng buồn bã lo lắng, không nắm chắc mọi chuyện.
Hoàng Bắc Nguyệt ở trên nhánh cây
nghe, trong lòng buồn bực, hóa ra không phải dong binh đoàn mạo
hiểm, mà là dân bản địa trong Phù Quang rừng rậm.
Nghe nói trong Phù Quang rừng rậm
có một bộ lạc với hơn một nghìn năm lịch sử, người trong tộc
bọn họ đều rất lợi hại, toàn tộc đều trời sinh trở thành
triệu hoán sư, bọn họ có một lãnh địa ở trong Phù Quang rừng
rậm, đại vị ngang hàng cùng với các thần thú khác.
Mà đó chỉ là lời đồn thổi thôi,
bởi vì không ai dám đi vào sâu bên trong Phù Quang rừng rậm như
thế này, mà những người của bộ lạc cũng chưa bao giờ từ trong Phù Quang rừng rậm đi ra ngoài.
Xem ra, hôm nay nàng đã gặp được
cái bộ lạc thần bí đó, nghe bọn họ nói chuyện, có lẽ bị
thần thú lợi hại uy hiếp, không còn cách nào khác, chuẩn bị
đi tìm cứu binh.
Chuyện này cũng chẳng liên quan tới nàng, Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng vào lúc này, giữa đỉnh đầu nhánh cây, đột nhiên truyền đến một âm thanh khiến lòng người lạnh ngắt.