“Thương Hà viện trưởng nói phải!”
Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, sau đó vậy quanh Thương Hà viện trường cùng nhau đi về phía doanh địa, định xin Tề Vương điều tra.
Chỉ còn người của Thánh Huyết cung vẫn ở nguyên tại chỗ, mấy đệ tử đi tới, nhìn thiếu cung chủ đang ngẩn ngơ
xuất thần bên cạnh lớp băng, hỏi:
“Thiếu cung chủ, người có phát hiện gì sao?”
“Có lẽ người mà ta muốn tìm đã xuất hiện rồi.”
Thiếu cung chủ kia lạnh lùng nói, ngón tay dưới tay áo hung hăng nắm chặt.
Một đệ tử cười nói:
“Chúc mừng thiếu cung chủ! Tìm được người này, nên làm thế nào đây?”
“Tuyệt đối không hạ thủ lưu tình!”
Giọng nói âm độc vang lên.
“Vâng!”
Mấy tên đệ tử cao hứng gật đầu.
Đến một sơn cốc không người, Hoàng Bắc Nguyệt tháo mặt nạ xuống, đã bị nhận ra rồi thì đeo mặt nạ cũng vô nghĩa.
Vũ Văn Địch đi ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì hơi sửng sốt, nói:
“Thật giống!”
“Giống Hồng Liên?”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch khóe
môi, năm đó nàng cũng đã thấy Hồng liên, dung mạo kia quả thật vô cùng
giống nàng, mà theo tuổi tác dần lớn, nàng hẳn là càng ngày càng giống
Hồng Liên.
Bởi vì tướng mạo của Hồng Liên chính là dáng vẻ của nàng sau khi lớn lên!
Vũ Văn Địch gật đầu, nói:
“Người của Quang Diệu Điện cũng tới,
năm năm qua, thực lực của Hồng Liên cũng tăng lên đáng kể, Thôn Thiên
Hồng Mãng đã tiến hóa thành thần thú, nghe nói Thánh Quân của Quang Diệu Điện đặc biệt coi trọng nàng ta, ban cho nàng không ít bảo khí.”
“Hồng Liên này, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý ả!”
Vũ Văn Địch đương nhiên biết Hoàng Bắc
Nguyệt không phải người hiền lành gì, Hồng Liên lợi hại bao nhiêu, thì
tin rằng sau năm năm Hoàng Bắc Nguyệt cũng chẳng hề thua kém.
Đang nghĩ như thế, vẻ mặt Vũ Văn Địch có chút ngưng trọng, đã năm năm rồi…
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn hắn:
“Vì sao phải giả mạo hắn?”
“Ta cũng là bất đắc dĩ, Bắc Diệu quốc không thể không có Tề Vương!” Vũ Văn Địch nặng nề nói.
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, Vũ Văn Địch nói như thể Phong Liên Dực không có mặt tại Bắc Diệu quốc này vậy!
“Hắn đang ở đâu?”
“Tu La thành!” Vũ Văn Địch nói: “Một
tháng trước, Tề Vương đã đi Tu La thành, từ đó không trở lại nữa. Nhưng
Tề Vương trước khi đi từng căn dặn ta, nếu mười ngày sau hắn không quay
về, thì bảo ta giả dạng hắn trấn giữ Bắc Diệu quốc, không được để cho
Quyền Vương và Hoàng hậu phát hiện!”
“Y ngươi là, trước khi hắn đi, đã biết mình có khả năng không thể trở về?”
Vũ Văn Địch gật đầu, hai tay nắm chặt:
“Bắc Nguyệt quận chúa, ta có bản đồ của Tu La thành, bởi thế mới lấy danh nghĩa của Tề Vương tổ chức Đại hội
Liên minh lính đánh thuê lần này, hi vọng có thể lợi dụng cao thủ của
các nước, xông vào Tu La thành…”
“Ngươi muốn đi cứu hắn?” Hoàng Bắc
Nguyệt cười một tiếng: “Ngươi có từng nghĩ tới người của Tu La thành vì
sao muốn cầm tù hắn không?”
“Ta không rõ, theo lý mà nói, Âm Hậu sẽ không làm thế với hắn, dù sao thì…” Vũ Văn Địch ra sức cắn răng, ngẩng
đầu liếc Hoàng Bắc Nguyệt một cái, nói: “Tề Vương sinh ra ở Tu La thành, cũng không phải hoàng tộc chính thống của Bắc Diệu quốc.”
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững:
“Chẳng trách, Hoàng hậu Bắc Diệu quốc lại đối xử với hắn như thế.”
Vũ Văn Địch cười khổ một tiếng:
“Hoàng hậu vốn không hay biết chuyện
này, sở dĩ nàng tàn nhẫn với Tề Vương, là bởi vì Tề Vương không mang một nét nào giống nàng, cộng thêm tư tình của Hoàng hậu và Quyền Vương, cho nên Tề Vương mới bị đưa đến Nam Dực quốc làm con tin.”
“Tranh đấu trong hoàng tộc, chẳng qua
do hắn xui xẻo, nên mới trở thành một vật hi sinh.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, trong lòng có chút buồn bực, “Liên minh lính đánh
thuê, thật sự có thể xông vào Tu La thành ư?”