Nghĩ tới điều này, A Lệ Nhã cũng chuyên tâm nghe, những món ăn trên bàn cũng không đụng đũa.
Một lúc sau, người trong tửu lâu cũng rời đi phân nửa, trên phố có rất nhiều trẻ con xách đèn
lồng theo để chơi đùa . “Ui da!” Một đứa trẻ đột nhiên hô lên, đèn lồng cũng rơi trên mặt đất. Nghe thấy tiếng kêu kia, nhiều
người cũng quay đầu lại nhìn, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở bên cửa sổ của
tửu lâu, ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài. Một đứa trẻ đang đùa bỡn không
cẩn thận liền đụng vào chân của một người, người kia khí thế cường
đại, mặc áo bào đen tinh xảo đắt tiền đang xoay lưng về phía bên
này, đứa bé kia ngay lập tức bị đụng ngã, mông đau phải xoa liên tục. Một đám trẻ con đang chơi ở đó thấy vậy, đỡ lấy bạn mình, đều là loại nghé con không sợ cọp, nhảy đến trước mặt người nọ: “Nhà ngươi không có mắt à? ” Người nọ hơi quay đầu, trên người tản mát sát khí lãnh đạm. “A? Thật sự là người mù! ” “A, người mù người mù! ” Lũ trẻ dường như phát hiện cái
gì mới lạ, xách theo đèn lồng chạy quanh hắn, vừa gọi vừa cười, lũ nhóc nào biết cái gì là làm tổn thương người khác, chỉ biết rằng
chúng sẽ không bỏ qua người đã đụng vào đồng vào bạn của mình. Người này dáng dấp cao lớn, bọn họ đánh không lại, nhưng lại có thế cười nhạo hắn! “Những đứa trẻ kia quá ghê tởm!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Lệ Nhã đỏ lên, tức giận muốn đi ra ngoài . “Chúng ta có thể giúp hắn được cả đời sao? ” Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ ngồi một bên, một tay đặt phía sau
tai, một tay xoay chén rượu, khẩu khí rất thản nhiên. “ Nhưng…….” A Lệ Nhã hiền lành
mềm lòng, nhìn thấy người khác bị bắt nạt, nàng không nhịn được
nên muốn đi giúp đỡ. Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười,
nói: “Có lẽ hắn đã sớm quen với thế giới này, loài người nhẫn
tâm, sao sẽ có người kịp thời xuất hiện giúp hắn đây? ” Ánh mắt của A Lệ Nhã có chút
phiếm hồng, hít mũi một cái: “Từ khi còn bé, thần cũng luôn bị người
khác cười nhạo, thần không thích như vậy, nếu như có thể giúp tại sao
lại không làm đây? ” Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra , A Lệ Nhã đã xoay người đi ra ngoài , nha đầu này ……. so với nàng năm đó còn nhiệt tình hơn. Nàng trời sinh lạnh lùng, sao có thể để tâm đến những thứ như vậy. Huống chi Mặc Liên, ngươi không
thể hiểu chuyện một chút sao? Biết rõ rằng mình cái gì cũng không
hiểu, cũng không thể nhìn thấy, tại sao luôn đến tìm ta? Khẽ thở dài, Hoàng Bắc Nguyệt trả tiền rượu, đi ra ngoài . “Người mù người mù! ” Những đứa
trẻ kia vẫn không buông tha hô lên, A Lệ Nhã vừa ra khỏi đó, liền
thả ra một nguyên khí thuộc tính thổ, những đứa trẻ kia bị hù
doạ lập tức sợ hãi bỏ chạy. Ngực A Lệ Nhã phập phồng, có chút xấu hổ ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia,
nhất thời sợ hết hồn, lui về sau một bước. Mặc Liên rất nhạy cảm với cảm
xúc của người khác, cảm giác được nàng đang sợ hãi, có chút tức
giận, lạnh lùng nói một chữ: “Cút!” A Lệ Nhã vốn là người nhát gan, bị cử chỉ lãnh khốc quỷ dị này dọa sợ đến mức không dám cử động. “Vừa có chuyện gì xảy ra ở đây
vậy? Người ta có lòng tốt giúp ngươi, Ngươi không cảm ơn còn dọa
người khác? ” Thiếu niên anh tuấn từ trên tiểu lâu đi xuống, chính
là Lạc Lạc . Lạc Lạc thấy A Lệ Nhã có chút quen mắt, đi tới, ngẩng đầu thấy Mặc Liên, sắc mặt rất khó coi.