Editor: Mặc Quân Dạ
Huyền Âm không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức cúi đầu, sợ đến mức tim đập lệch nhịp, trời ạ, hắn còn chưa thấy qua người nào đẹp đến mức này đâu! Hơn nữa lại còn là một nam tử.
Ngụy Tam tiểu thư trời sinh mị cốt, đã là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc!
Nhưng còn vị hoàng đế Bắc Diệu Quốc này, cho dù là Ngụy Tam tiểu thư mỹ, đứng trước mặt hắn cũng phải mất đi vài phần nhan sắc.
“Tuy tiểu nhân không biết hành tung của nàng nhưng lại có thể cho bệ nhìn thấy nàng.”
Huyền Âm đem mặt gương đồng quý báu của mình đặt trên mặt đất, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, tay lại kết vài thủ ấn, trong gương lập tức hiện ra hình ảnh tối hôm qua.
Người mặc áo choàng đen bị mấy cao thủ của Đông Ly Quốc vây quanh nhưng lại không hề có chút sợ hãi, nàng kết ấn, một tấm chắn lửa có hình sao sáu cánh lập tức xuất hiện trong tay nàng!
Dưới áo choàng, Phong Liên Dực mơ hồ nhìn thấy nàng hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lãnh khốc mà cao ngạo. Tấm chắn lửa hình sao sáu cánh đột nhiên bắn ra bốn phía, mà nàng thì điểm nhẹ mũi chân, giống như quỷ mỵ lướt qua vòng vây của đám cao thủ xông ra ngoài!
Động tác thật xinh đẹp! Quả thật là không đem những cao thủ này đặt vào mắt!
Huyền Âm dùng hai tay cầm gương đồng, muốn cho hắn nhìn rõ hơn một chút.
Phong Liên Dực giơ tay lên, đầu ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua khóe môi xinh đẹp đang ẩn dấu dưới áo choàng của người trong gương.
Hắn không hề có cảm giác với phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo tràn ngập tự tin này, hắn lại cảm thấy nó thật xinh đẹp!
Ngực rất đau, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn!
[Dạ: chúc mừng Dực ca, anh có máu M đó :)))]
“Ngươi có thể nhìn xem hiện tại nàng đang ở nơi nào không?”
Huyền Âm nói: “Tối hôm qua nàng đột ngột biến mất, cho nên tiểu nhân đã mất dấu nàng.”
“Cho họa sư vẽ lại bộ dáng của nàng rồi dán khắp cả nước, ai có thể bắt sống được nàng, Tu La Thành sẽ thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của người đó!” Phong Liên Dực tà mị nhếch môi.
Huyền Âm thầm giật mình, không ngờ người này lại dùng Tu La Thành để làm mồi dụ, có điều kiện hấp dẫn như thế, chỉ sợ bất kỳ một tên lính đánh thuê nào trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng sẽ điên cuồng đi tìm người mặc áo choàng này!
Rốt cục người này đã đắc tội hắn chỗ nào? Nếu bị bắt được, chỉ sợ kết quả sẽ rất bi thảm đi.
Nghĩ như vậy, Huyền Âm liền thu hồi gương đồng, chậm rãi lui ra ngoài.
********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều *********
Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt trở về, đám người Tào Tú Chi đã ăn xong nồi lẩu, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi, chỉ có công chúa Anh Dạ vẫn chờ nàng, thấy nàng trở về bèn hỏi thăm đêm qua nàng đã đi nơi nào.
Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nói qua loa rằng mình đi tìm hiểu động tĩnh của Ngụy Võ Thần, sau đó liền đuổi công chúa Anh Dạ trở về nghỉ ngơi.
Đến khi chỉ còn lại một mình, Hoàng Bắc Nguyệt liền gọi Yểm ra, hỏi hắn xem rốt cục cái tên có thể tra ra hành tung của nàng là người phương nào.
Người nọ thực sự rất ghê gớm, bởi vì nơi ẩn thân ngày hôm qua của nàng đã được nàng xem xét cẩn thận, chung quanh quả thật không có ai, nào ngờ người nọ vẫn phát hiện được nàng! Hơn nữa, đám cá chép gấm trong hồ cũng cực kỳ đáng nghi.
“Đây một loại thuật đã thất truyền từ lâu – Đồng Thuật.” Yểm suy nghĩ, có chút không chắn chắn nói.
“Đồng Thuật?” Hoàng Bắc Nguyệt hơi có chút ấn tượng với hai chữ này, trước kia khi đi theo Linh Tôn, nàng cũng có xem qua rất nhiều sách cổ có liên quan.
Lúc trước gặp phải Thần thú Bách Mục Hàn Thiềm trong rừng rậm Phù Quang, trên đỉnh đầu nó cũng có hai tròng mắt kỳ quái, xem ra đó cũng là một loại Đồng Thuật.
“Nghe nói Ngụy Võ Thần có một thần khí gọi là Âm Dương Kính, người đời không biết, đều tưởng đây là một món, nhưng thật ra thứ này được tách làm hai mảnh. Cách đây rất lâu, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp có một bộ tộc gọi là tộc Âm Dương, tộc nhân của bọn họ rất ít ỏi, mỗi thế hệ đều chọn ra hai người xuất sắc nhất để kế thừa Âm Dương Kính, Âm Kính dùng để nhìn dương giới, mà Dương Kính, thì dùng để nhìn âm giới.”