Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 868: Chương 868: Giết Nhầm Tam Thiên 2




Nhưng là nàng, hắn không muốn để nàng chết.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh mắt nhìn hắn, “Thì ra là thế, vậy bệ hạ nói cho ta biết, ta nên làm cái gì để cảm tạ ngài chia lìa ta với trượng phu?”

Một câu nói nhẹ nhàng lại chọc cơn thịnh nộ đến mức hắn muốn giết người!

Phong Liên Dực hừ lạnh một tiếng, bước ra ngoài, không muốn trả lời vấn đề chua ngoa này!

Nhìn bóng lưng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt cũng dần dần lạnh nhạt.

Phong Liên Dực, ngươi đã đoạn tình tuyệt ái, bây giờ lại muốn làm gì?

Đi ra bên ngoài, không khí lạnh đập vào mặt làm ý nghĩ thanh tỉnh một chút, Phong Liên Dực mới hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Tu Trúc trong đêm tuyết mịt mờ.

Trên đời lại có phụ nữ không biết tốt xấu, hắn cứu nàng, nàng không những không có nửa tiếng cảm tạ, vẫn chế ngạo trào phúng hắn!

Nếu chọc giận hắn, hắn muốn giết nàng thật sự dễ như bóp chết một con kiến, nhưng nàng vậy mà không sợ hãi chút nào?

Hắn chưa từng thấy phụ nữ nào gan lớn như vậy.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều *****

”Ngụy võ thần, ngươi phạm phải tội, ta sẽ nhanh chóng tới trừng phạt ngươi! Ngươi đừng mơ chạy được!”

Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong không khí, Đại tướng quân Nước Đông Ly đang ngủ say đột nhiên bật khỏi giường, kinh hoảng kêu một tiếng.

Ngoài cửa thủ vệ lập tức vội vàng tới, cảnh giác nhìn xung quanh.

”Chủ công, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đầu Ngụy võ thần đầy mồ hôi nhìn tình cảnh trong phòng, rất nhanh hiểu ra vừa rồi nằm mơ, chỉ là nghe được một giọng nói quen thuộc mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Không có có gì ghê gớm....

Khoát khoát tay, lau mồ hôi trên mặt, nói: “Không sao, ra ngoài đi.”

”Vâng” thủ vệ nhìn hắn không có việc gì, chỉ gặp ác mộng liền lui ra ngoài.

”A...” trong viện một tiếng hét thảm truyền đến làm người trong phòng giật nảy mình, Ngụy võ thần vừa tỉnh lại từ ác mộng, vốn đang chột dạ sợ hãi, nghe được tiếng hét này bị dọa như thấy tam hồn Lưu Ba Sơn vậy.

”Người nào hô ở bên ngoài? Kéo ra ngoài chém!” Ngụy võ thần phẫn nộ quát.

”Chủ, chủ công, bên ngoài, bên ngoài...” một người lảo đảo chạy vào, quỳ trên mặt đất, run rẩy chỉ vào bên ngoài nói.

”Bên ngoài làm sao?” Ngụy võ thần phẫn nộ quát.

Người nọ nói không nên lời, sợ đến mức không ngừng nuốt nước miếng.

Ngụy võ thần không nhịn được, tự mình đứng lên đi ra ngoài nhìn.

Trong viện đã có không ít thủ vệ tới, vây quanh nhìn trên tường vây. Ngụy võ thần qua, những người đó liền tản ra, cung kính hành lễ.

”Sao lại tụ tập...” Ngụy võ thần liếc mắt một cái, lời còn chưa dứt, liền đột nhiên tắc nghẹn trong cổ họng, ú ớ hai tiếng như bị bẻ gãy cổ, không thở nổi.

Trên mặt đỏ lên trong chốc lát, liền đột nhiên trắng xanh một mảnh!

”Chủ công! Chủ công!” Những cao thủ hộ vệ nhìn thấy bộ dáng của hắn, liền lo lắng liếc nhìn.

Hắn là cha mẹ, áo cơm của bọn họ. Nếu xảy ra chuyện, bọn họ không biết xử lý thế nào.

Ngụy võ thần mở to hai mắt nhìn, mặt lộ vẻ hoảng sợ, trên mặt vết sẹo càng khiến hắn dữ tợn khủng bố như là quỷ, cả khuôn măt nhăn nhó.

Hắn duỗi tay chỉ vào phía trước, mấy lần muốn nói cũng không nên lời.

”Kia, kia....” Ánh mắt chiếu lên mặt tường, một mảnh đỏ rực.

Hắn chỉ ngón tay lên tường, phía trên ghi bốn chữ như rồng bay phượng múa: nợ máu trả máu!

Bốn chữ máu chảy đầm đía, hoàn toàn chỉ dùng máu tươi để viết ra. Mỗi một chữ vẫn chảy không ít máu xuống.

Nếu như chỉ có bốn chữ “nợ máu trả máu”, Ngụy võ thần hắn cũng không sợ hãi, nhưng phía dưới chữ có một ký hiệu sao sáu cánh rất đặc thù, giữa ký hiệu có hình trăng rằm.

Đây là ký hiệu đã biến mất hơn mười năm rồi! Hơn mười năm trước, rất nhiều người biết dấu hiệu này đại biểu cho cường đại nhất!

”đây, đây....” Ngụy võ thần chân mềm nhũn, trong nháy mắt kinh hoảng suýt ngã ra đất.

Đám thuộc hạ chưa từng nhìn thấy bộ dáng thất thố của hắn như vậy, cũng bị doạ đến mức nhảy dựng lên.

”Chủ công, chúng ta đã phái người điều tra. Người nào dám cả gan làm chuyện này, bắt được hắn nhất định chém thành tám khúc!”

Ngụy võ thần cười khổ, chém người kia thành tám khúc? Nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi...

Chậm rãi giảm bớt một chút cảm xúc kinh hoảng, Ngụy võ thần cũng lạnh lùng an tĩnh một ít, hỏi: “Có ai nhìn thấy người nào vào không?”

Mọi người đều lắc đầu, chính là vì không nhìn thấy ai, cho nên khi nhìn thấy bốn chữ máu chảy đầm mới kinh hoảng.

Ngụy võ thần nuốt nước miếng, nói: “Cẩn thận đề phòng bốn phía, bất luận kẻ nào bén mảng giết không tha! Thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót!”

Suy nghĩ một chút, còn nói: “Chúng ta hôm nay cũng nên rời đi, dặn dò mọi người, trời vừa sáng chúng ta liền xuất phát, không nên đợi!”

”Nhưng chủ công, không từ biệt Tam tiểu thư sao?” Một thuộc hạ nói.

”Không cần, nó sẽ hiểu rõ.” Ngụy võ thần khoát khoát tay, nghĩ đến người kia uy hiếp nên trong lòng không để ý được chuyện gì cả, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi đây, không thể trì hoãn được nữa.

Bốn chữ máu chảy đầm đìa, cùng dấu hiệu sao sáu cánh như bùa đòi mạng vậy, khắc sâu trong lòng hắn.

Hiện tại trời đã tờ mờ sáng, bóng tối trước hừng đông luôn đặc biệt yên lặng.

Ngụy võ thần trở về phòng, vừa đi cảm giác trong lòng nặng nề, như sắp xảy ra chuyện gì, một dự cảm bất an quanh quẩn trong lòng hắn.

Hắn dừng lại bước chân, thấp giọng nói với người bên cạnh: “Đi mời Công chúa Hi Hòa đến, nhớ kỹ phải lặng lẽ, không được cho ai phát hiện!”

”Vâng!” Người nghe là tâm phúc của hắn, tự nhiên biết nên làm sự tình gì, vội vàng rời đi.

Sai người rời đi không lâu, Ngụy võ thần vừa rở lại trong phòng, đột nhiên bên ngoài lửa lớn phóng lên cao, rất nhiều tiếng hô to vang đến!

Trong lòng hắn vốn vì chuyện vừa rồi mà bất an. Động tĩnh này vừa vang lên, hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh, hô lớn: “Lại xảy chuyện gì?”

Một người chạy vào, sắc mặt trắng bệch nói: “Chủ công, xảy ra chuyện lớn! người trong sứ quán Nước Nam Dực đều bị giết, giờ phút này cả sứ quán cũng bị thiêu cháy”

”Cái gì?” Ngụy võ thần bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài, nỗi khiếp sợ lần này không kịch liệt như lần trước, tuy nhiên cũng khiến hắn chấn động!

Toàn bộ sứ thần của nước Nam Dực bị giết ở Nước Bắc Diệu, vẫn phóng hỏa hủy diệt thi thể. Chuyện này nếu truyền lại Nước Nam Dực, sợ rằng quan hệ hai nước sẽ trở mặt.

Trước Tào Tú Chi biểu hiện muốn kết minh cùng Nước Bắc Diệu, Phong Liên Dực hình như không cự tuyệt. Hắn vẫn lo lắng hai quốc gia này sẽ liên hợp lại.

Tuy nhiên hiện tại, xảy ra chuyện này, sợ rằng hai nước vĩnh viễn không thể kết minh.

”Ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!” Ngụy võ thần cười ha hả, đứng ở trong viện Nước Bắc Diệu, xa xa nhìn về hướng sứ quán Nước Nam Dực, tâm tình vừa bị kinh hách cũng khoái trá hơn một chút.

Ánh lửa cao vút tận trời chiếu lên mặt hắn khiến vết sẹo dữ tợn càng thêm hung tàn khủng bố, giống một con rắn vắt ngang trên mặt!

Nhìn thoáng qua sân công chúa Hi Hòa, trong ánh mắt âm lãnh cũng không có bao nhiêu cảm tình, chỉ có một chút đồng tình.

Cao hứng một trận, Ngụy võ thần đột nhiên nhíu mi lại. Lúc này mới nhớ tới vừa nãy sai người tới sứ quán Nước Nam Dực mời Công chúa Hi Hòa tới. Nếu dụng phải ai thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội!

”Người đâu...” Ngụy võ thần đi ra ngoài gọi người, vừa đi ra liền nhìn thấy người nọ bị hắn sai đi đã trở về, vẻ mặt vội vàng, Ngụy võ thần vội hỏi: “Thế nào?”

Người nọ sắc mặt tái nhợt nói: “Chủ công, mọi người Nước Nam Dực bị giết, thuộc hạ nhìn trong sân của Công chúa Hi Hòa không có một ai.”

”Bên trong không còn người nào sống sót?” Ngụy võ thần vội vàng hỏi.

Người nọ lắc đầu.

”Có ai nhìn thấy ngươi không?”

Người nọ suy nghĩ một chút, nuốt nước miếng, nói “Hình như, hình như có sứ thần Nước Tây Nhung thấy lửa đã mang người qua, hẳn là không...”

Lời chưa dứt, cửa lớn của sứ quán Nước Bắc Diệu đã bị đá văng, mấy phụ nữ che mặt đi tới, cầm đầu một người cả giận nói: “Hừ! Nhanh như vậy đã trở lại phục mệnh!”

Ngụy võ thần nhận ra vậy người nói chuyện là Thiên đại Đông Nhi, sứ thần nước Tây Nhung. Nữ tử này cho tới bây giờ rất biết điều, không dính dáng với bất cứ một quốc gia nào, rất có tác phong chỉ lo thân mình của Nước Tây Nhung.

Có điều Thiên đại Đông Nhi này không biết vì sao mỗi lần nhìn hắn cũng dùng một loại ánh mắt hết sức âm lãnh, như muốn chém hắn thành tám khúc.

Người này vừa tiến đến đã không phân tốt xấu quy chụp tội danh cho hắn, quả thực là muốn cố ý đối nghịch!

Ngụy võ thần sắc mặt trầm lanh, nói: “Thiên đại đại nhân, ngươi nói thế là có ý gì?”

”Có ý gì? Ngụy đại tướng quân giả ngốc làm gì? Người của ngươi vừa đi ra khỏi sứ quán Nước Nam Dực, trên tay vẫn còn mang theo máu đó!” Thiên đại Đông Nhi lạnh lùng chỉ về người nọ...

Người nọ luống cuống cúi đầu, quả thật hắn vừa rồi muốn nhìn một chút người chết có phải người của nước Nam Dực không, cho nên lật một thi thể lên xem, hiện trên tay đương nhiên có máu.

Ngụy võ thần sắc mặt rất khó coi, hắn sai người ta đi mời Công chúa Hi Hòa, việc ngày đó đã náo loạn thành chuyện cười lớn khiến hắn hổ thẹn. Giờ phút này lại nói ra, sợ rằng truyền tới Nước Đông Ly sẽ làm mất hết toàn bộ uy nghiêm của hắn.

”Lão phu phái người đi thăm dò chuyện gì xảy ra bên kia mà thôi, Thiên Đại các hạ không nên nói bậy!”

Thiên đại Đông Nhi cười lạnh: “Hừ, Ngụy đại tướng quân, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, dám làm dám nhận! Rùa đen rút đầu thì tính gì là anh hùng!”

”Ngươi đừng quá vô lễ! Nể mặt Thiên đại Mê Ly, lão phu không chấp nhặt nha đầu nhà ngươi!” Ngụy võ thần bị nàng chọc giận, nếu không phải băn khoăn thân phận của nàng, dám nói hắn như vậy, sớm đã bị một chưởng đập chết!

Thiên đại Đông Nhi lạnh lùng liếc hắn, trào phúng nói: “Ngụy võ thần, ngươi tội ác ngập trời, gây thù hằn vô số, coi chừng tương lai những người đó tới tìm ngươi, nợ máu trả máu!”

Nợ máu trả máu!

Bốn chữ này thoáng cái nhảy vào đầu óc Ngụy võ thần, bốn chữ to dùng máu tươi để viết đột nhiên hiện lên trước mắt, còn có ngôi sao sáu cánh cùng ký hiệu trăng lưỡi liềm!

Trong nháy mắt, dường như tức giận làm nam nhân này xé rách ranh giới cuối cùng. Căn yếu ớt duy trì thần kinh rốt cuộc đứt đoạn, trong mắt của hắn sát khí bạo lộ, trong tay một luồng ánh chớp bắt đầu ngưng tụ, đánh về phía Thiên đại Đông Nhi!

”Thiếu cung chủ!”

”Thiếu cung chủ!”

”Chủ công!”

Thiên đại Đông Nhi đã sớm đề phòng bị người của hắn đánh lén, không ngờ người của hắn không động thủ mà đích thân Ngụy võ thần ra trận!

Nàng nghiêng người, hai tay kết ấn, lá chắn phòng ngự nguyên khí thổ hình thành trước người, ngăn trở một chưởng của Ngụy võ thần!

Nhưng nàng thật không ngờ một chưởng của Ngụy võ thần lợi hại như vậy, rầm một tiếng, lá chắn phòng ngự nguyên khí thổ bị đánh vỡ, một chưởng kia mặc dù tránh không đánh lên đầu, nhưng đã trúng vào ngực!

Phốc...

Một ngụm máu tươi nhổ ra, Thiên đại Đông Nhi bị đánh bật ra ngoài, được thuộc hạ phía sau đỡ lấy.

”Thiếu cung chủ!” Mọi người kinh hãi, không chỉ kinh ngạc Ngụy võ thần động thủ với Thiên đại Đông Nhi mà còn kinh ngạc về thực lực quá mạnh mẽ của Ngụy võ thần.

Thiếu cung chủ được quốc sư dạy dỗ từ nhỏ, đưa mắt cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp thì thực lực của nàng cũng không tính yếu. Nhưng chỉ một chiêu của Ngụy võ lại phá vỡ lá chắn phòng ngự nguyên khí thổ, đồng thời đánh nàng thành trọng thương!

Thực lực như vậy, sợ rằng quốc sư đại nhân tự thân động thủ cũng không khá hơn.

Các nàng mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lại càng phẫn nộ hơn.

”Ngụy đại tướng quân, ngươi đuối lý nên muốn giết người diệt khẩu sao?”

”Hừ! Nói thêm một câu nữa, lão phu cũng sẽ giết hết các ngươi!” Ngụy võ thần phẫn nộ quát, có chút hối hận vì vừa rồi xúc động. Nếu giết Thiên đại Đông Nhi thì sẽ kết thù với Nước Tây Nhung và Nước Nam Dực.

Không chỉ như thế, đến lúc đó Nước Bắc Diệu cũng không nhất định sẽ đứng ở bên phe hắn.

Người của Nước Tây Nhung đều trợn mắt nhìn hắn.

”Nơi này làm sao vậy?!” Bên ngoài vang lên tiếng hét lớn, là người của Nước Bắc Diệu đuổi tới. Một bên đi cứu sứ quán Nước Nam Dực bị đại hỏa đốt cháy, một bên thấy động tĩnh bên này, bởi vậy tới xem xét.

Thân là quốc trượng, Ngụy võ thần đang muốn nói chuyện, nhưng là bị một đám phụ nữ Nước Tây Nhung líu ríu mở miệng trước.

”Là người Nước Đông Ly động thủ, chúng ta cũng nhìn thấy! Một người vẫn dính máu sau khi phóng hỏa trốn ra bị chúng ta nhìn thấy!”

”Đúng! Chúng ta lại đây xem xét nhưng Ngụy đại tướng quân bị chúng ta phát hiện nên muốn giết thiếu cung chủ chúng ta diệt khẩu!”

”Thật sự rất ghê tởm! người của Nước Đông Ly muốn lặng lẽ động thủ không bị phát hiện, nào có dễ dàng như vậy? Giấy không gói được lửa!”

Một đám nữ nhân líu ríu nói chuyện, trực tiếp chọc Ngụy võ thần thất khiếu bốc khói. Phụ nữ ghê tởm, cứ thế thêm mắm thêm muối, đổi trắng thay đen.

”Việc này không có liên quan tới Nước Đông Ly chúng ta!” Ngụy võ thần tiếng như hồng chung, quát to, những phụ nữ đang xôn xao nói chuyện lập tức dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Thiên đại Đông Nhi cười lạnh: “Có liên quan hay không cứ tra thì biết, Ngụy đại tướng quân nếu không phải chột dạ, cần gì động thủ với ta?”

”Hừ! Tra thì tra! Lão phu là quốc trượng, chỉ sợ các ngươi không tra được!”

”Kể cả là quốc trượng cũng phải thẩm tra nghiêm ngặt hơn.” Thiên đại Đông Nhi nôn máu đen trong miệng ra, đứng lên nói với binh lính Nước Bắc Diệu: “Các vị sẽ không vì Ngụy đại tướng quân là quốc trượng mà mở một con đường chứ? Sứ thần Nước Nam Dực bị giết? Các ngươi bàn giao lại cho nước Nam Dực thế nào?”

Chuyện này quả thật nghiêm trọng, mấy binh lính Nước Bắc Diệu cũng không dám làm chủ, phải chờ người có thể quyết định đến.

Rất nhanh Diễm Tâm Sư liền đuổi tới, nghe mấy binh lính bẩm báo tình huống, liền âm lãnh cười nói: “Việc này tất nhiên là phải nghiêm tra, quốc trượng đại nhân, phiền ngài tích cực phối hợp.”

”Đây là tự nhiên, lão phu không sợ bị tra!” Ngụy võ thần lớn tiếng nói.

Diễm Tâm Sư khóe miệng né một nụ cười âm lãnh, lập tức khoát khoát tay nói: “Nơi này đã được phong tỏa kỹ, xin mời các vị về trước đi.”

”Đại nhân!” Một binh lính chạy lên đưa một vật, lặng lẽ nói mấy câu. Sắc mặt Diễm Tâm Sư liền chậm rãi đông lạnh, vẻ tươi cười biến mất.

Ngụy võ thần đứng ở phía sau, bởi vì Diễm Tâm Sư cùng người kia người nói chuyện đều quay lưng về phía hắn nên không biết người nọ rốt cuộc chuyển cái gì tới, tuy nhiên trong lòng lại có cảm giác bất an.

Thiên đại Đông Nhi có thể thấy rõ ràng một chút, thấy người nọ đưa một vật bề mặt tối như mực cho Diễm Tâm Sư, tương tự như lệnh bài gì đó.

Lệnh bài? Chẳng lẽ người hành hung không cẩn thận rơi xuống? Hoặc bị người kéo xuống?

Thiên đại Đông Nhi ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Sư đại nhân, không biết lệnh bài là của nước nào? Có phải là chứng cớ để lại hiện trường hay không?”

Diễm Tâm Sư ngẩng đầu lên nói: “Đúng thế.”

”Là của nước nào?” Ngụy võ thần lập tức hỏi.

Thiên đại Đông Nhi cười lạnh: “Ngụy đại tướng quân sốt ruột làm gì? Chẳng lẽ sợ người của ngươi không cẩn thận làm rơi lệnh bài, lưu lại chứng cớ khiến người ta bắt được?”

”Hừ! đừng nói bậy!” Ngụy võ thần hừ lạnh.

Thiên đại Đông Nhi nhìn về phía Diễm Tâm Sư, nói: “Sư đại nhân, rốt cục là lệnh bài của nước nào?”

Diễm Tâm Sư lên tiếng cười cười, vẫy vẫy tay Người của Thành Tu La phía sau nói: “bao vây sứ thần Nước Đông Ly, người nào cũng không cho phép rời đi một bước.”

Nói hết lời, tất cả mọi người vẫn sửng sốt một chút, có một khoảnh khắc an tĩnh như không tiêu hóa được lời của hắn.

Ngụy võ thần bình tĩnh nhất, rất nhanh kịp phản ứng, lớn tiếng quát hỏi: “Sư đại nhân, ngươi có ý gì?”

”Không có ý gì, theo quy củ làm việc mà thôi.” Diễm Tâm Sư lạnh lùng nói, giơ lệnh bài trong tay lên, lệnh bài bị cháy bên trên nám đen có khắc một chữ “Ly” tinh sảo

Ngụy võ thần sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về người mà hắn vừa phái đi sứ quán Nước Nam Dực, người nọ hoảng hốt nói: “Chủ công, thuộc hạ không để lại lệnh bài, lệnh bài thuộc hạ vẫn còn!”

Vừa nói liền lấy lệnh bài ra chứng minh mình trong sạch.

Thiên đại Đông Nhi khanh khách cười một tiếng, nói với Diễm Tâm Sư: “Sư đại nhân, hiện tại có thể chứng minh chúng ta không nhìn lầm cũng không vu oan quốc trượng đại nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.