Thái hậu thấy thần sắc có chút kinh hoàng của Anh Dạ công chúa, mất hứng nói.
Hoàng hậu vội vàng đứng lên thi lễ một cái: “Mẫu hậu bớt giận, thần
thiếp chẳng qua chỉ dạy cho Anh Dạ hiểu chút quy củ mà thôi, dù sao cũng sắp thành đại cô nương rồi, nếu suốt ngày cứ chạy nhảy khắp nơi thì sẽ
khiến cho đám đại thần chê cười.”
Sắc mặt Thái hậu vẫn như cũ mang theo vẻ mất hứng. Thái độ của bà đối với Hoàng hậu rất phức
tạp, tựa hồ như không thích, thế nhưng lại mang theo một chút áy náy,
không đành lòng trách móc nàng nặng nề.
“Anh Dạ tính tình
đơn thuần hoạt bát, Hoàng thượng rất thích, hơn nữa muốn nàng sửa cũng
không dễ, ngươi cần gì phải miễn cưỡng nàng?”
“Vâng vâng,
sau này thần thiếp không dám nữa.” Vừa nghe Hoàng thượng yêu thích Anh
Dạ, trong lòng Hoàng hậu hình như rất vui mừng, vội vàng ôn nhuận đáp
lại.
Sắc mặt Thái hậu lúc này mới có chút hòa hoãn, cười
cười nhìn Anh Dạ công chúa: “Anh Dạ, Mẫu hậu ngươi chấp chưởng sáu cung, công việc bề bộn, ngươi đừng chọc cho Mẫu hậu ngươi mất hứng nữa.”
“Vâng, Anh Dạ sau này sẽ hiểu chuyện hơn, Mẫu hậu, người đừng nóng giận nữa.” Anh Dạ công chúa nhu thuận lanh lợi, lập tức chuyển sang làm nũng với Hoàng hậu, khiến chân mày nàng cũng giãn ra.
“Nhớ kỹ, sau này không thể nói lung tung nữa.” Hoàng hậu ôn nhu vỗ vỗ tay nàng,
đối con gái mình, nàng đương nhiên vẫn thương yêu nhất, nữ nhi dù sao
vẫn gần gũi với mẹ hơn là con trai.
“Vâng.” Anh Dạ chu cái miệng nhỏ nhắn đáp ứng, lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chiến Dã,
hướng hắn nở nụ cười nghịch ngợm.
Chiến Dã sửng sốt một
chút, nhưng trong nháy mắt đã hiểu ra. Hắn có chút bất đắc dĩ liếc nàng
một cái, sau đó làm bộ không biết gì quay mặt đi.
Hoàng
Bắc Nguyệt một mực nói chuyện cùng Thái hậu nhưng vẫn luôn tinh tế đánh
giá thần sắc của Hoàng hậu, nàng phát hiện mỗi lần Hoàng hậu nhìn qua
nàng, trong ánh mắt đều mang theo một chút hàn ý.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng ánh mắt như vậy lại làm nàng để ý.
Thái hậu kéo tay nàng tán gẫu việc nhà một phen, sau đó lại sai người
truyền thiện (Dạ: đem thức ăn dọn lên, dùng từ này cho nó mang phong
cách hoàng cung một chút, hì hì), sau đó dẫn mọi người vào chỗ ngồi. Món ăn vô cùng phong phú đặc sắc, thế nhưng hiện tại ăn vào lại không có
mùi vị gì.
Anh Dạ công chúa vừa mới bị Hoàng hậu giáo huấn nên cũng không dám nghịch ngợm, chỉ im lặng ăn cơm.
Ăn xong, Thái hậu để cho Hoàng Bắc Nguyệt dìu đi tản bộ nhưng lại không cho bọn người Hoàng hậu đi theo.
Bóng đêm vừa mới phủ xuống, bởi vậy chân trời vẫn còn chút ráng hồng, phong cảnh xinh đẹp lại mang theo vẻ thê lương.
Thái hậu dù sao cũng lớn tuổi, thân thể mặc dù cường tráng, thế nhưng đi được vài bước cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt dìu bà ngồi xuống ghế đá trong sân, nàng sợ ghế đá
lạnh cho nên đã cởi áo khoác của mình ra, trải lên phía trên.
Nhìn cử động này của nàng, tinh thần Thái hậu có chút hoảng hốt, nói :
“Ngươi và mẫu thân ngươi rất giống, làm việc gì cũng suy nghĩ vì người
khác, tâm tư nhẵn nhụi.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên,
dìu Thái hậu ngồi xuống rồi nói: “Thái hậu là thân tổ mẫu của ta, ta
đương nhiên phải vì tổ mẫu mà suy nghĩ.”
Thái hậu vui mừng cười cười, lại hỏi: “Bắc Nguyệt, năm nay ngươi mười hai tuổi có đúng không?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, con ngươi trong suốt vừa chuyển liền hỏi:
“Hoàng tổ mẫu, lúc mười hai tuổi, mẫu thân của ta đang làm gì?”
“Lúc mười hai tuổi, nàng đã theo Tiên đế ra chiến trường, nàng còn nhỏ
không thể ra trận giết địch, cho nên ở trong quân làm y quan, chiến sĩ
bị thương đều là do nàng chữa.”
Nói đến chuyện cũ, vẻ mặt
của Thái hậu lại mang theo vẻ nhu hòa hiền lành, điều này khiến cho
Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy trong lòng một trận ấm áp.
Bởi
vì nàng có thể cảm giác được, sự yêu thích Huệ Văn Trưởng công chúa của
Văn Đức Thái hậu là phát ra từ nội tâm. Bà vì con gái mình mà cảm thấy
vẻ vang, cho dù nàng đã mất, thế nhưng mỗi lần nhắc đến nàng, phần kiêu
ngạo đó vẫn không thay đổi.