“Vâng, thần thiếp nhớ kỹ.” Nghi phi chậm rãi đứng lên, trở về chỗ ngồi xuống.
Nàng chỉ là nhất thời kích động, ai bảo Hoàng Bắc Nguyệt lại dám đem con dâu tương lai tốt của nàng hại thành như vậy chứ.
Lâm Uyển Nghi
đã được đưa trở về Thượng thư phủ, tuy mạng sống được bảo toàn, thế
nhưng khuôn mặt bị phá hủy chỉ sợ rất khó phục hồi lại như cũ, cộng thêm nàng ta còn bị ngựa đạp vào ngực, nửa đời sau xem như bị phế, không thể tu luyện được.
Hơn nữa, những chuyện tình không thể chấp nhận do Lâm Uyển Nghi làm cũng đã được truyền bá ra ngoài, thanh danh bị phá
hủy, nàng tuyệt đối không có khả năng trở thành Kính vương phi.
Kế hoạch kết giao với An Quốc công lần này xem như đã bị Hoàng Bắc Nguyệt triệt để phá hủy!
Nghi phi bất mãn đối với Hoàng Bắc Nguyệt, thế nhưng Kính vương thì ngược
lại. Hắn rất có hảo cảm với nàng, từ khi thấy được sự thông minh cơ trí
của nàng trong lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng hắn vẫn luôn tưởng nhớ
không thôi.
Hắn vốn không thích Lâm Uyển Nghi, chỉ là, việc hôn sự cũng không phải thứ mà hắn có thể làm chủ được.
Mặc dù lần này Hoàng Bắc Nguyệt đã phá hủy đại sự của hắn, thế nhưng hắn không hề có một chút cảm giác tức giận nào với nàng cả.
Hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc về thực lực của nàng mà thôi.
Kính Vương cũng biết mẫu phi của mình nhiều lúc hay gây sự bức ép người, mà
ứng đối của Hoàng Bắc Nguyệt, mặc dù khiến cho Nghi phi rất chật vật,
nhưng cũng không có gì quá đáng.
Hắn ngẩng đầu, hướng Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhàn nhạt gật đầu một cái, xem như lễ phép đối đãi.
Kính vương có chút thất vọng, chẳng qua khi nghĩ đến thái độ của nàng cũng
lạnh lùng như thế trong lần đầu gặp mặt, trong lòng hắn cũng thoải mái
trở lại.
Vừa trải qua một hồi phong ba, Nghi phi cũng không dám nói lung tung nữa, chỉ cẩn thận ngồi một bên trò chuyện cùng Thái hậu.
Lúc này, thái giám ở bên ngoài đi tới, quỳ xuống đất thỉnh an: “Khởi bẩm
Thái hậu, đây là tấu chương “xin Thái tử điện hạ tuyển phi” do các đại
thần dâng lên, Hoàng thượng bảo nô tài đem qua đưa cho Thái hậu cùng
Thái tử điện hạ xem qua.”
Chiến Dã nhíu mày, khoát tay nói: “Không cần xem.”
Thái hậu mặt mũi hiền lành cười nói: “Xem, ai gia phải xem chứ!”
Thái giám vội vàng đem tấu chương trình lên, Thái hậu vừa xem vừa nói: “Ai
gia cũng đã sớm muốn nhắc tới chuyện này, Chiến Dã cũng không còn nhỏ
nữa, dựa theo tập tục của Nam Dực quốc, hiện tại cũng nên định ra hôn sự rồi.”
Hoàng hậu cũng vui mừng cười phụ họa: “Đúng đúng, thần
thiếp cũng sớm nghĩ đến việc này, chỉ là mẫu hậu chưa trở về đế đô, thần thiếp cũng không dám tự mình làm chủ.”
“Nói vậy là ngươi đã chọn được người tốt rồi sao? Ai gia biết ngươi là người có chủ kiến, nói đi, là tiểu thư nhà ai, xem xem Chiến Dã có hợp ý hay không.” Thái hậu cười nói.
Chiến Dã vội nói: “Mẫu hậu, người đã đáp ứng để chuyện này cho nhi thần tự mình quyết định rồi mà.”
Hoàng hậu ngẩn ra, có Nghi phi ở đây, nàng tự nhiên không thể dùng thái độ
lạnh lùng nói chuyện với Chiến Dã, bởi vậy chỉ có thể khuyên nhủ: “Mẫu
hậu quả thật đã đáp ứng, nhưng loại chuyện này tốt nhất vẫn nên để Hoàng tổ mẫu cùng phụ hoàng của ngươi quyết định a.”
Nghi phi cũng
nói: “Đúng vậy, Thái tử điện hạ, hôn sự của ngươi chính là đại sự của
Nam Dực Quốc, không thể làm qua loa được đâu.”
Thái hậu nói: “Hôn sự của Kỳ Thái cũng không được qua loa, Nghi phi cũng nên xem xét một vị Vương phi cho Kỳ Thái đi.”
“Vâng, thần thiếp nhất định sẽ xem xét thật tốt.”
Thái hậu nhìn tấu chương, nói: “Có đại thần nói Mộ Ảnh Tư của Tĩnh An vương
phủ tuổi tác thích hợp, tài đức hơn người, là một ứng cử viên tốt cho vị trí Thái tử phi.”
Trên mặt Hoàng hậu hơi lộ ra thần sắc vui
mừng, Tĩnh An vương phủ chính là nhà mẹ đẻ của nàng, năm đó chiến công
hiển hách nên được phong Vương, mà Mộ Ảnh Tư lại là chất nữ của nàng,
trong lòng nàng đương nhiên cũng hy vọng Mộ Ảnh Tư làm con dâu của mình.