Đúng lúc này, Tiêu
Nhu đột nhiên khóc sướt mướt chạy tới, vừa nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt,
nàng ta liền quỳ xuống: “Tam tỷ, xin ngươi hãy giúp chúng ta đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt một thân chức cẩm cung trang (Dạ: cung trang bằng gấm
thêu), đây là trang phục chính thức khi tiến cung gặp mặt Thái hậu, phục sức phức tạp nhưng không quá khoa trương, hoa lệ tôn quý. Nàng cúi đầu
nhìn thoáng qua Tiêu Nhu, hỏi: “Tứ muội làm sao vậy?”
“Tiêu Vận! Hung thủ nhất định là Tiêu Vận!” Tiêu Nhu khóc lớn, gương mặt vẫn còn vương lệ tích (Dạ: vết nước mắt) giờ lại tiếp tục bị phủ lên
một tầng nước mắt mới.
“Là Tiêu Vận cứu Tuyết di nương,
thuận tiện xuống tay với nương của ta, kiếm pháp của nàng ta nhận ra
được, tuyệt đối không sai đâu!”
Hoàng Bắc Nguyệt từ tốn
ngồi xuống ghế: “Nhưng bây giờ Tiêu Vận cùng Tuyết di nương trốn tới chỗ nào ta còn không biết, sao có thể giúp được ngươi đây?”
Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Nhu lập tức thấy được hi vọng, nàng vội vàng lau nước mắt nói: “Bọn họ khẳng định đang ở chỗ của lão gia tử! Ta nghe hạ nhân nói sáng nay bọn họ đã chứng kiến Tiêu Trọng Lỗi lén lén lút
lút từ cửa sau của Tiêu gia đi ra ngoài!”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên, chuyện đám người Tiêu Vận bỏ trốn khỏi Tiêu gia nàng sớm đã biết.
“Tiêu Vận sát hại Cầm di nương, nàng coi như đã là hung thủ giết người rồi, việc này cứ giao cho Đình Úy Tự đi.”
Tiêu Nhu khóc nức nở nói: “Nhưng có lão gia tử che chở, Đình Úy Tự sao có thể bắt người được đây?”
“Cảnh trung đại nhân luôn công bằng chấp pháp, ngươi hoài nghi hắn không làm được sao?”
“Không!” Tiêu Nhu vội vàng lắc đầu, nàng biết Dung Nguyệt Hiên chỉ có
người của Hoàng Bắc Nguyệt nên mới dám nói ra: “Ta…ta có một việc, không biết có nên nói hay không.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bộ dáng của nàng liền biết nàng có chuyện lớn không muốn để người khác biết,
bởi vậy hướng Đông Lăng nháy mắt. Đông Lăng rất thức thời, nhanh chóng
đi ra ngoài canh gác. Lúc này, Hoàng Bắc Nguyệt mới nhìn Tiêu Nhu nói:
“Nói đi Tứ muội, có ta làm chủ cho ngươi.”
Tiêu Nhu hiện
tại chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Hoàng Bắc Nguyệt,
trừ nha đầu này ra, cả thế giới này không ai có thể giúp được nàng hết.
“Tam tỷ, ta cũng không biết lúc đó mình có bị hoa mắt không. Vào lễ
mừng năm mới của năm ngoái, ta theo phụ thân đi Tiêu phủ thỉnh an lão
gia tử, khi đó ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, thích chạy nhảy khắp nơi,
nương không giữ được ta, chỉ đành để ta tự mình chơi đùa trong hậu viện
của lão gia tử.”
Tiêu Nhu đang nói thì ngừng một chút, tựa hồ sợ có người nghe lén, sau khi xác định nơi này an toàn thì mới dám nói tiếp.
“Ta ở trong hậu viện của lão gia tử bắt gặp vài người của Đông Ly Quốc, bọn họ mặc dù mặc quần áo của Nam Dực Quốc chúng ta, thế nhưng thân
hình cao lớn kia chính là đặc thù người Đông Ly. Bọn họ nói chuyện cũng
dùng ngôn ngữ của Đông Ly, ta nghe không hiểu lời bọn họ đang nói.”
Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt, cánh tay đặt trên bàn nhẹ nhàng gõ gõ: “Ý
ngươi là trong nhà của lão gia tử có người của Đông Ly Quốc?”
“Ta mới đầu cũng không dám xác định, nhưng là sau này ta có nghe được
thương nhân Đông Ly Quốc nói chuyện trong Bố Cát Nhĩ phường thị, quả
thật rất giống với ngôn ngữ ngày đó bọn họ sử dụng trong hậu viện của
lão gia tử!”
“Tứ muội, Nam Dực Quốc chúng ta không bao giờ giao hảo cùng Đông Ly Quốc, cũng nghiêm cấm người trong nước qua lại
với người Đông Ly, nếu như lời ngươi nói là sự thật, vậy thì Tiêu gia sẽ mang tội danh thông đồng với địch bán nước.” Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi
nói.
Tiêu Nhu tiếp tục chảy nước mắt, khóc không thành
tiếng: “Tam tỷ, ta cũng không biết có phải là do mình còn nhỏ nên mới
nhìn lầm hay không nữa, nhiều năm rồi ta không dám nói với ai cũng là vì sợ…”
“Ta nghe nói mấy ngày nữa sẽ có sứ giả của Đông Ly
Quốc đến, lấy cớ đi ngoại giao bày tỏ thiện ý, muốn đến Nam Dực quốc học tập, ta lo lắng bọn họ có thể có quan hệ cùng lão gia tử…”