Edit: Thiên Ân
Beta: Hạ Liên Tuyết Vũ
Nguỵ Yên Nhiên sợ sệt nhìn phía trước, cảm giác mất mát trong lòng, không thể dùng lời nói để diễn tả được.
” Tiểu thư!” Một nha hoàn mặt mày thanh tú chạy ra từ bên trong, nhìn theo hướng Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi, nói: “Người kia, nô tì thấy hắn không giống người tốt !”.
“Người tốt hay người xấu cũng không liên quan, hắn quan tâm ta, không phải vì bộ mặt xinh đẹp này.” Nguỵ Yên Nhiên nói, nhất định là người có tính cách nhanh nhẹn.
“Tiểu thư dù sao ngài cũng đừng làm theo cảm tính, nếu làm hỏng việc lớn của lão gia, vậy phu nhân sẽ …” nha hoàn lo lắng nói.
“Ta hiểu.” Nguỵ Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Không cần ngươi lúc nào cũng phải nhắc lại, Nguỵ Võ Thần là đồ cầm thú !”.
Nha hoàn cúi đầu không dám nói thêm nữa.
Nguỵ Yên Nhiên xoay người vào nhà, lại thấy trên bàn đá trước sân đặt một bình thuốc, khoé miệng ẩn chưa lộ ra ý cười, bàn tay thon dài cầm bình lên, áp vào lồng ngực, nhẹ nhàng nói : ” Công tử, ngươi lo lắng cho Yên Nhiên nên mới ngừng thổi tiêu sao.”.
Nam nhân bình thường, nhìn nàng nhảy múa xinh đẹp như vậy, hồn đã sớm đi về nơi nào rồi, ai sẽ nhìn thấy chân của nàng chảy máu? Ai sẽ nhìn thấu tâm tư đau đớn của nàng.
Chỉ có hắn nhìn ra được.
Hoàng Bắc Nguyệt từ biệt viện nhỏ chạy ra ngoài, liền thở dài một hơi, trên mặt hiện lên chút quẫn bách, may mắn là nàng nhanh.
Yểm ở trong lòng đã cười tới mức ngã xiêu ngã vẹo, hận không thể ở trên đất lăn qua lăn lại.
” Công tử …~ công tử, ngươi lo lắng cho Yên Nhiên sao ~~~~~” không chỉ cười nhạo, mà Yểm còn vô sỉ bắt chước giọng nói của Nguỵ Yên Nhiên, nói xong bản thân liền cười lăn lộn.
” Công tử~~~ giúp Yên Nhiên bôi thuốc đi~~~~~.”
” Ngươi chính là công tử đạp trăng mà đến, mang theo Yên Nhiên theo đi~~~ phốc hahahahaha…”.
“Ngươi cười đã đủ chưa!”. Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, sắc mặt rất khó coi !
Yểm ở trong hắc thuỷ cấm lao ngưng tụ khí thành hình người, làm động tác chấm chấm nước mắt , lấy giọng nói :”Công tử, đừng hung dữ như vậy, cùng người ta nói chuyện đi~~~”.
Từ “đi” mà hắn nói ra hết sức buồn nôn và ghê tởm, Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong trên người liền rụng xuống một lớp da gà.
“Hỗn đản ! Lão tử đem ngươi nhốt cả đời ! Vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện thoát ra !”.
Yểm lập tức giả bộ yếu đuối ngã xuống đất không dậy nổi, ai oán nói : “Đáng ghét, lúc nói chuyện với mĩ nhân, ngươi rõ ràng không tỏ thái độ như bây giờ ! Ta thật đáng thương, không phải là thân nữ nhân.”.
“Ngươi không phải nữ nhân, mà lại có toàn bộ phẩm chất của nữ tử.” Hoàng Bắc Nguyệt bất ngờ nói, không hiểu vì sao nàng cảm thấy gần đây Yểm càng ngày càng bỉ ổi, luôn thách thức tới điểm giới hạn trong nàng, làm cho nàng tức giận tới mức thề muốn đem hắn nhốt cả đời.
Yểm lần nữa ngồi xuống, dựa vào cột trụ đồng to lớn, quay lại vẻ bình thường, nói: ” Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ta đoán không nhầm lúc ngươi nhìn thấy Nguỵ Yên Nhiên, đã muốn giết nàng, bên trong Quyền vương và Nguỵ Võ Thần chắc chắn có liên quan, ngươi muốn phá huỷ kế hoạch liên hợp của bọn họ, vì sao không ra tay?”
“Chuyện nam nhân tranh đấu, liên quan gì đến nữ nhân?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, môi mỏng hồng nhạt nhẹ nhàng cong lên.
Yểm một lần nữa nhìn nhận lại nàng, có chút kinh ngạc :”Ồ? Sao ta lại thấy ngươi có một chút mùi vị kì lạ đây?”
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm mặt lạnh lùng nói : “Ngươi thì có năng lực ngửi được mùi gì?”
“Vị của tình người !” Yểm đập tay một cái. “Thật không dễ dàng! Hoàng Bắc Nguyệt cũng có tình người? Ta vốn nghĩ ngươi là xú nha đầu bạc tình bạc nghĩa cơ đấy !”.