Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 639: Chương 639: Hoàng Thất Phân Tranh (17)




Editor: Minh Diệu

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Quả thật trong nạp giới này của nàng chứa đựng không thiếu thứ gì, nhưng phần lớn là lương khô. Nàng trước giờ luôn phòng ngừa những điều bất trắc, trên đời này không ai nói trước được điều gì, vạn nhất phát sinh những điều ngoài ý muốn, cho nên bắt buộc phải chuẩn bị trước. Đây chính là nguyên tắc tồn tại của một sát thủ!

Quang Diệu Điện là một nơi lợi hại như vậy, tất nhiên Mặc Liên cũng sẽ có không ít nạp giới, thậm chí lại còn là cực phẩm nạp giới, chỉ là bình thường hắn ngu ngơ nên không biết là đã đánh mất ở đâu rồi, đến những thứ quý giá ở bên trong cũng cùng nhau mất theo!

Hồng Liên đã nói rất nhiều lần về chuyện này nên giờ những thứ quý giá không bao giờ đưa cho hắn giữ nữa.

Tuy nhiên đồ vật của Hoàng Bắc Nguyệt thì lại khác, ngón tay của Mặc Liên nhẹ nhàng chạm vào những hoa văn đơn giản trên nạp giới, không biết tại sao trong lòng lại thấy rất vui vẻ.

“Mặc, cho dù là Nữu Nữu thì hắn cũng không có biện pháp chăm lo cho ngươi, cho nên ngươi nhất định phải biết tự chiếu cố cho chính mình, có biết không?”

Mặc Liên nghiêm túc gật đầu nói: “Dạy ta?”

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói: “Ta không có nhiều thời gian để dạy cho ngươi, ta và ngươi không đi trên cùng một con đường, con đường đã khác nhau như thế, mà bên cạnh ngươi lại có rất nhiều người có thể dạy cho ngươi.”

Những lời nói này của nàng hoàn toàn hợp lý, vốn dĩ là như thế, bọn họ không phải là những người giống nhau. Thậm chí sau này có thể sẽ trở thành kẻ địch đối đầu nhau. Những chuyện như là dạy hắn phải biết cách để tồn tại như thế nào chắc chắn không tới phiên nàng phải lo.

Thế nhưng sau khi Mặc Liên nghe được những lời này, hắn không nói gì nữa, cũng không thèm ăn tiếp, nửa cái bánh nướng hắn quăng lên trên tảng đá gần đó rồi ngồi im lặng không nói thêm lời nào.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có cách nào hiểu được vì trên mặt hắn không lộ ra chút biểu cảm nào, hơn nữa hai tròng mắt hắn nhìn không thấy, bên trong sâu như không thấy đáy nên không nhìn ra tâm tình của hắn.

Đột nhiên Mặc Liên trầm xuống giống như là người đến từ thế giới khác, nàng có xem như thế nào cũng không thể hiểu được.

Sau khi Chi Chi đưa con chim nhỏ đặt lại trên cành liễu thì quay lại, nhìn thấy trên tảng đá có nửa cái bánh nướng Mặc Liên ăn bỏ lại, tưởng Mặc Liên cố ý để lại cho nó nên vô cùng vui sướng mà cầm lên gặm.

Hoàng Bắc Nguyệt thật sự có chút đau đầu, gọi mấy tiếng Mặc Liên cũng không trả lời, cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì nữa, không khí trở nên vô cùng kỳ quái.

“Sư phụ…!!!”

Xa xa truyền đến tiếng gọi của Lạc Lạc, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Lạc đang từ chỗ rừng cây cổ thụ chạy tới. Một thiếu niên tuấn tú trang phục chỉnh tề, vô cùng vui vẻ chạy tới gần nàng. Nhưng khi vừa nhìn thấy Mặc Liên, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Hắn có chút cảnh giác nắm lấy thanh kiếm bên hông, đến khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đưa tay ngăn cản động tác vừa rồi của hắn thì mới buông tay ra.

“Sư phụ, hắn…”

“Mặc Liên các hạ là bằng hữu của ta, không cần lo lắng!” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên giải thích, liếc nhìn thấy Mặc Liên cũng không có ý muốn đứng lên chào hỏi, cũng có chút hiểu được, Mặc Liên vốn không phải là một người khách sáo.

“Có chuyện gì mà ngươi chạy đến tìm ta?”

“Cũng không có gì, tại vì nghe được sư phụ mới từ Tu La Thành trở về, muốn nghe sư phụ nói một chút về những chuyện xảy ra trong đó thôi!” Lạc Lạc kích động nói.

“Cũng không có gì đáng nói, chỉ là phải không ngừng chạy trối chết mà thôi!” Nhớ tới những chuyện xảy ra trong Tu La Thành, tâm tình vẫn có chút không thể bình phục. Cho đến bây giờ Phong Liên Dực hay một chút tin tức gì về Tu La Thành cũng đều không có.

Lạc Lạc tò mò hỏi: “Ta nghe nói trong Tu La Thành có một tân Vương sắp đăng cơ, không biết là sư phụ đã gặp qua chưa?”

“Tên tiểu tử nhà ngươi cứ thích hỏi đông hỏi tây, tốt nhất là lần sau ngươi cứ theo ta cùng đi vào là tốt nhất!” Hoàng Bắc Nguyệt trừng mắt với hắn một cái.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Lạc lập tức đỏ lên, nói: “Ta rất muốn theo vào nơi đó! Nhưng mà tất cả mọi người đều ngăn cản ta, lần sau nhất định ta sẽ đi theo sư phụ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.