Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 628: Chương 628: Hoàng Thất Phân Tranh (6)




Editor: Tiểu Lục

Beta: Mặc Quân Dạ

Lấy mười tòa thành trì (của Bắc Diệu Quốc) tiếp giáp với Đông Ly Quốc làm vật trao đổi, hành động bán nước như thế ngày sau nhất định sẽ lưu danh xấu ngàn năm!

“Vương gia có thể chậm rãi cân nhắc về việc này, chờ Vương gia suy nghĩ rõ ràng xong, tại hạ sẽ tới lần nữa.” Cát Đan cười ha hả nói, chuyện này bọn họ không cần lo lắng, người phải sốt ruột ngược lại chính tên Quyền vương này.

Bọn họ cứ chậm rãi chờ là được, không vội, không vội.

Quyền vương cũng cau mày, nói: “Việc này đã là tình thế lửa xém lông mày, Bổn vương quả thật không có thời gian cân nhắc.”

“Vậy Vương gia…”

Quyền vương xoay người cầm lấy một quyển sách trên bàn, sau đó mở ra, bên trong đúng là bản đồ của mười tòa thành trì. Hai tay hắn không ngừng run rẩy, do dự hồi lâu cũng không biết có nên đưa tấm bản đồ này cho bọn họ hay không.

Cát Đan cũng không thúc giục, chỉ ôm tay cười ha hả nhìn hắn, chờ sự quyết định của hắn.

Trong lòng do dự đấu tranh hồi lâu, Quyền vương rốt cuộc cũng đem tấm bản đồ đưa cho Cát Đan, nói: “Cát đại nhân, mời xem qua.”

“Nhân phẩm của Vương gia, tại hạ rất là tin tưởng, việc này liền quyết định như vậy đi, đến lúc đó Vương gia chỉ cần nói một câu, Đại tướng quân nhất định sẽ suất lĩnh đại quân tới đóng quân tại biên giới của hai nước, tới lúc đó, để xem tên Tề vương kia có thể làm được cái gì!” Cát Đan hài lòng cười nói.

“Việc này toàn bộ đều phải dựa vào Đại tướng quân, xin Cát đại nhân trở về nói cho Đại tướng quân biết, Bổn vương đây vô cùng cảm kích ngài ấy.” Quyền vương đã mất đi mười tòa thành trì, vậy mà ngoài miệng còn phải nói một tiếng cảm tạ, ắt hẳn là trong lòng đang rất đau khổ đây.

Cát Đan cười nói: “Đại tướng quân chỉ hy vọng Thập Nhất hoàng tử có thể đối xử thật tốt với Tam tiểu thư mà thôi, dù sao Tam tiểu thư cũng là hòn ngọc quý trên tay Đại tướng quân.”

“Nhất định, nhất định!” Quyền vương vội vàng nói.

Hòn ngọc quý trên tay?

Nếu thật sự là hòn ngọc quý trên tay, vậy làm sao mà hắn có thể đem nàng tới đây trao đổi với bọn họ được?

“Đêm đã khuya, tại hạ cũng không quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ.” Cát Đan hành lễ cáo từ, Quyền vương cũng đứng dậy hộ tống hắn, mãi cho đến khi đến cửa mật thất, lại nhìn thấy Cát Đan được người hầu mang đi, hắn mới ở trong thư phòng phát tiết hết sự bực tức!

Hừ! Hôm nay hắn có việc cầu người, đương nhiên là phải nhẫn nhịn, chờ tương lai khi hắn làm Nhiếp Chính Vương, chân chính nắm Bắc Diệu Quốc trong tay, vậy chuyện ngày hôm nay, hắn sẽ từ từ đòi lại hết!

Cát Đan lên xe ngựa, ung dung huýt sáo, tâm tình hắn hiện tại phi thường tốt, chuyện đại sự này mà thành, vậy sau khi trở về hắn nhất định sẽ được phong quan phong hầu, từng bước thăng chức, tài nguyên ùn ùn đổ vào.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên đỉnh xe ngựa lạnh lùng híp mắt, không ngờ Quyền vương cùng Ngụy Võ Thần lại bắt tay giao dịch với nhau, hơn nữa còn đem mười tòa thành trọng trấn ở biên giới chắp tay dâng tặng cho Đông Ly Quốc, tất cả chỉ vì dã tâm muốn nắm được Bắc Diệu Quốc trong tay.

Hành động dốc hết vốn gốc như thế, tên Quyền vương này cũng là một nhân vật tàn nhẫn!

Cũng không biết lúc nãy Cát Đan đã nói gì với Quyền vương mà lại khiến cho hắn hạ quyết định nhanh như vậy?

Nàng một đường lặng lẽ đi theo Cát Đan, tới trước một căn biệt viện ở thành Bắc, xe ngựa dừng lại, Cát Đan lúc này mới xuống xe ngựa đi vào trong.

Căn biệt viện này chỉ là một căn biệt viện rất bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì thu hút, đèn đóm cũng không mấy gì sáng, có vẻ như đây chỉ là một căn nhà của một gia đình nhỏ mà thôi.

Sau khi vào sân, Cát Đan liền vô cùng cao hứng đi về phía hậu viện, trong hậu viện vẫn còn một gian phòng còn sáng đèn, Cát Đan tiến lên gõ gõ cửa, sau đó cung kính nói: “Tam tiểu thư, sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?”

“Hừ, địa phương như thế này làm sao mà ta ngủ được?” Trong phòng truyền đến thanh âm mềm mại uyển chuyển của một nữ tử, giọng nói dịu dàng như đang ca hát, vừa nghe đã có thể khiến cho người khác say mê không thôi.

Cát Đan say mê nghe, thế nhưng nét mặt cũng không dám lộ ra vẻ bất kính, thẳng thắn nói: “Chuyện tình đã đàm phán thành công, Quyền vương đã đáp ứng rồi, ngày mai hạ quan phải về nước bẩm báo với Đại tướng quân, còn Tam tiểu thư, người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.