Hoa Ban Báo vốn đang
định đánh tới, nhưng khi nó nghe thấy thanh âm này thì bất chợt ngẩn ra. Sau một thoáng thất thần, nó ba chân bốn cẳng thối lui về phía sau,
cuối cùng trực tiếp lui đến bên người Hoắc lão lục, cuộn mình run lẩy
bẩy, chỉ trong chốc lát đã tiến vào trong không gian Linh thú.
Thì ra tiểu Hoàng Kim Thánh Hổ đã tỉnh lại, trách không được Hoa Ban
Báo lại sợ thành như vậy. Trước mặt Thần thú, một đầu thập giai Linh thú nho nhỏ nào dám phát uy.
Ngoại hình bắt mắt của Thần thú thì
có thể ẩn dấu, nhưng vấn đề khí tức Thần thú có vẻ không được rồi. Tiểu
Hoàng Kim Thánh Hổ cũng đã tỉnh dậy, xem ra lần sau nàng phải dạy dỗ hắn một phen, để cho hắn biết phải giả trang thành một con hổ bình thường
cho thật tốt, không thể tùy tiện vận dụng khí tức của Thần thú đi hù dọa con người và Linh thú!
Phong Liên Dực ôm Hoàng Kim Thánh Hổ
đi tới, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Hoắc lão lục đang bị trọng
thương. Vạt áo màu trắng trên người hắn còn đang phấp phới, hiển nhiên
lúc nãy hắn vừa sử dụng nguyên khí xong.
Mấy tên dong binh
chứng kiến bộ dáng thê thảm của Hoắc lão lục, trong lòng không khỏi sợ
hãi. Hoắc lão lục là người có thực lực cường hãn nhất trong đám bọn họ,
bây giờ hắn lại một chiêu đánh trọng thương, vậy bọn họ thì tính là cái
gì đây?
Không biết bạch y nam nhân này có lai lịch như thế
nào, không ngờ hắn ta lại lợi hại như vậy. Hơn nữa hắn còn ôm một con
tiểu hổ trong lòng, chẳng lẽ hắn là Triệu hoán sư?
Đám dong
binh đều lui về phía sau, khi đến gần Hoắc lão lục, một tên dong binh
nói: “Hoắc lão lục, ta thấy người này có lai lịch không tầm thường đâu,
hay là chúng ta trốn trước đi!”
“Trốn sao?” Hoắc lão lục còn
chưa kịp mở miệng, Hoàng Bắc Nguyệt đã cười lạnh một tiếng: “Đang ở
trong tay ta mà các ngươi còn muốn trốn sao?”
Đám dong binh
này vẫn chưa thấy Hoàng Bắc Nguyệt xuất thủ, bởi vậy cũng không mấy sợ
nàng, một tên dong binh cứng cổ nói: “Hừ! Tứ Hải dong binh đoàn của
chúng ta đều là cao thủ, Viên lão đại của chúng ta cũng không phải là
người dễ chọc đâu.”
“Tên to con đó dám vũ nhục Nam Dực quốc
chúng ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt hắn! Tuy nhiên hiện tại ta sẽ
làm thịt các ngươi trước!” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, hướng qua Phong
Liên Dực nói: “Bớt lo chuyện của người khác đi!”
“Ừ.” Tầng sương lạnh trên mặt Phong Liên Dực thoáng cái đã tan ra, hắn cười nói.
Lúc nãy Hoắc lão lục dùng ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm vào nàng, việc
đó khiến hắn nhất thời mất hứng, bởi vậy mới ra tay.
Lòng tự
ái của nha đầu này rất mạnh, hơn nữa vô cùng kiêu ngạo, thời điểm nàng
động thủ chỉnh người, hắn đương nhiên sẽ không xuất thủ, tránh lại làm
cho nàng tức giận.
Đám dong binh kia vừa nghe nàng nói liền lộ vẻ mặt khinh thường: “Chỉ bằng một tiểu nha đầu như ngươi sao?”
Tên dong binh kia còn chưa nói hết câu, bóng dáng của Hoàng Bắc Nguyệt
đã hiện ra ngay trước mặt hắn, nắm đấm không chút lưu tình đánh ra. Tên
dong binh vừa mói nói chuyện lập tức bay ra ngoài, răng hòa lẫn với máu
theo đó văng tung tóe.(My: đại khái là răng môi lẫn lộn đấy )
Nhãn quang lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ đảo qua đám người vẫn còn đang sững sờ, khoái đao trảm loạn ma (Dạ: ý chỉ việc làm quả quyết, có
thể nhanh chóng chọn lựa các biện pháp hữu hiệu để giải quyết những vấn
đề phức tạp), một thanh Băng Vũ màu trắng chợt xuất hiện trong tay nàng, đám dong binh còn chưa kịp định thần đã bị Băng Vũ quét qua, nhất thời, thanh âm thảm thiết liên tiếp vang lên, một đám người tính cả Hoắc lão
lục đang trọng thương đều té lăn trên mặt đất!
Ta kháo! Nha đầu này cũng quá lợi hại đi!
Mấy tên dong binh lồm cồm bò dậy, vội vàng triệu hoán Triệu hoán thú
của mình ra, chỉ là, có Thần thú Hoàng Kim Thánh Hổ ở đây, Linh thú nào
lại dám can đảm bước ra?
Mấy tên triệu hoán sư lập tức hoảng
hốt, mấy tên cao thủ võ đạo thì may mắn hơn, bọn họ không cần triệu hoán Linh thú, trực tiếp lấy ra vũ khí, ý đồ xông lên chiến đấu với Hoàng
Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Lấy trứng chọi đá, thật là một đám người không biết tự lượng sức mình!”
Ba tên cao thủ võ đạo cùng nhau xông lên, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn đứng ở
nơi đó không hề nhúc nhích, khóe miệng có chút giương lên, ý cười lãnh
khốc như ẩn như hiện.