Đinh Kì trên mặt đất
co quắp hai cái, bởi vì cổ bị Phù Quang cắn đứt nên hiện tại kêu không
ra tiếng, máu chảy ra bên ngoài như nước.
Hắn mở to hai mắt nhìn
một đám Phù Quang , một thân bạch y chậm rãi đi tới, trong tay phải gió
vô hình ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Trong mắt Đinh Kì dần lộ vẻ
hoảng sợ, nhìn một thân bạch y, một thanh kiếm, trong miệng nôn ra một
ngụm máu, hàm hồ phun ra vài chữ: “Ngươi… . Phải.. Phải.. . Vương… .”
Không đợi hắn nói xong, Phong Liên Dực nhẹ nhàng vung kiếm, thân thể Đinh Kì liền bị chém đứt làm hai.
Kiếm trong tay biến thành một trận gió tiêu tán vô hình, Phong Liên Dực lạnh lùng liếc mắt một cái qua thi thể, khuôn mặt tuyệt sắc bao phủ một tầng lạnh lẽo.
“Giải quyết chưa?” Phía sau truyền đến thanh âm thanh thúy của Hoàng Bắc Nguyệt.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Phong Liên Dực lập tức biến mất, con ngươi màu tím hiện ra quang mang ôn nhu, mang theo ý cười.
“Ngươi đừng tới đây, nhìn thấy sẽ không thoải mái .” Phong Liên Dực cười xoay
người đi ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Bắc Nguyệt mang vẻ lãnh
khốc, ý cười thật sâu: “Đợi lâu rồi.”
Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một
tiếng, đối sự tận lực lấy lòng cùng quan tâm của hắn làm như không thấy, xoay người thẳng lưng rời đi.
Sau khi hai người rời đi một lúc lâu,
đống máu thịt vô cùng thê thảm bị Phù Quang vây lại ăn hết sạch sẽ, sau khi ăn sạch chỗ đó, mục tiêu của Phù Quang chuyển về hướng Đinh Kì đã
bị chém thành hai nửa.
Thời điểm hào quang lóng lánh tụ tập lại, một
đạo nguyên khí màu đen sẫm đột nhiên đánh qua, Phù Quang đụng tới
nguyên khí màu đen, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Một bóng dáng màu
đen, lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Đinh Kì, thoạt nhìn
qua bóng dáng tuổi cũng không lớn, bộ dáng mười mấy tuổi, mặc một bộ y
phục màu đen vô cùng tinh xảo, áo choàng không che khuất mặt, khuôn mặt
lộ ở bên ngoài kia âm trầm quỷ dị, có chút trắng bệch mất tự nhiên.
Nếu là không trắng bệch quỷ dị như vậy, vẫn có thể xem là một gương mặt tuấn mỹ thanh tú.
Hai mắt hắn rất lớn, rất sâu, thật đen, mang vài phần làm cho người ta có
cảm giác tóc gáy dựng thẳng, nhìn kỹ đồng tử mắt gần như là bất động,
nói cách khác, cái gì hắn cũng không nhìn thấy!
Chỉ là mắt bị mù,
động tác cũng rất lộn xộn, ngồi xổm xuống bên người Đinh Kì, cái tay tái nhợt từ trong áo choàng vươn ra, đặt ở trên đầu Đinh Kì.
Khóe miệng
khẽ động, thanh âm lạnh như hàn tuyền không có âm sắc gì dao động, trong trẻo nhưng lạnh lùng đến quỷ dị, lặng lẽ thì thầm: “Trường nhân thiên
nhận, thập nhật đại xuất, hồn hề quy lai!” (một câu trong thuật chiêu
hồn của Mặc Liên, cũng không biết giải thích sao nên để nguyên hán việt)
Đinh Kì vốn đã chết đi, con ngươi đột nhiên chuyển động, miệng đầy máu, đúng là hắn đã sống lại!
Chỉ là nửa đoạn thân thể bị chém đứt đau đớn, làm cho hắn thống khổ kêu
thét lên, nội tạng huyết nhục từ trên người chảy xuống, nhìn vừa khủng
bố lại vừa kinh tởm!
Ánh mắt tan rã chậm rãi ngước lên, nhìn thấy
bóng đen quỷ dị phía trước, trong mắt hào quang lóe ra: “Mặc, Mặc Liên
tôn thượng… .”
“Người nào hạ thủ?” bóng hình của thiếu niên mở miệng, gióng nói lạnh như băng.
“Tu, Tu La thành cùng… Tóc đỏ … . Hồng Liên tôn thượng… .” Đinh Kì thống khổ nói, vẻ mặt khẩn cầu vẻ, “Cứu, cứu cứu ta…”
“Rất đau sao?” con ngươi vô thần của Mặc Liên chuyển động.
“Đau, rất đau… .” Đinh Kì tê tâm liệt phế bi thảm khóc, bị Phong Liên Dực một kiếm chém thành hai đoạn, người đã chết, sẽ không biết đau, nhưng lại
bị Mặc Liên dùng chiêu hồn thuật khiến cho sống lại, thân thể không trọn vẹn, lại cảm thấy đau nhức đến thấu tim can!