Hơn nữa tiểu thư chỉ mới mười hai tuổi thôi đã trở thành Triệu hoán sư. Chỉ cần hảo hảo tu luyện nhất định sẽ trở thành nhân trung chi phượng,
khiến cho đám người kia phải trố mắt mà nhìn !
Nhất Tinh ư……
Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày. Nàng là cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế
ước bởi vậy thực lực dù thế nào cũng phải tương đương với Thái tử chiến
dã a. Không thể chỉ là Nhất Tinh được, quá yếu. Bất quá nhìn Đông Lăng
cao hứng như thế nàng cũng không muốn giải thích gì thêm.
”
Đông Lăng, thực lực của ta bây giờ rất yếu. Vì vậy để tránh những phiền
toái không cần thiết thì việc này trước tiên không nên lộ ra. Đợi Thái
hậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại hẵng nói, có được không ? ”
” Ta biết, thưa tiểu thư. ” Đông Lăng vội vàng đáp ứng.
Hiện tại tiểu thư quả thực không giống trước kia. Suy xét sự tình thì vô
cùng thấu đáo, hơn nữa còn có chủ kiến riêng, cùng tính cách mềm yếu vô
tri, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết khóc trước kia quả thực là một
trời một vực.
Tiểu thư đã lớn rồi a. Nếu như Trưởng công chúa vẫn còn sống mà thấy được cảnh này nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Nửa ngày kế tiếp, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có ra ngoài nữa mà ngồi ngốc ở trong phòng để nghiên cứu Vạn Thú Vô Cương.
Nàng cũng đã thử dùng tinh thần lực chậm xâm nhập vào bên trong nhưng lần
nào cũng gặp phải lực cản, giống như có một bức tường chắc chắn đứng ở
đó vậy. Dù nàng có cố gắng như thế nào cũng không thể phá vỡ được nó.
Nàng cảm giác được trong hắc ngọc thoáng ẩn thoáng hiện một cỗ lực lượng vô
cùng mạnh mẽ. Nàng có chút kinh hãi, nếu như đem nguồn lực lượng này
phóng ra bên ngoài không biết sẽ tạo thành lực phá hoại ghê gớm đến mức
nào nữa.
Nàng mơ hồ có chút kỳ vọng. Bản thân nàng mặc dù
không thể điều tra rõ tình hình hắc ngọc nhưng vẫn có thể bắt được liên
lạc cùng hắc ngọc, giống như hôm nay thông qua lực lượng của hắc ngọc để hàng phục Băng Linh Huyễn Điểu vậy. Hơn nữa nó còn làm cho màu tóc cùng dung mạo của nàng phát sinh biến hóa. Nếu như nàng có thể ngưng tụ
nguyên khí không chừng có thể hiểu khối rõ hơn về khối Vạn Thú Vô Cương
này.
Sắc trời bất tri bất giác đã tối, Đông Lăng vội vã đẩy cửa vào nói : ” Tiểu thư, lão gia mời tất cả mọi người đến tiền sảnh. ”
” Đã xảy ra chuyện gì sao ? ” Hoàng Bắc Nguyệt vừa hỏi vừa thu hồi hắc ngọc.
Đông Lăng lắc lắc đầu. Đám nha hoàn trong phủ đều không dám tiếp xúc với
nàng vì sợ bị liên lụy, cũng vì vậy nàng không nghe ngóng được tin tức
gì.
” Cứ đi xem sao. ” Nàng vừa hay cũng muốn gặp thử người đã bức tử Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng cũng không có thay quần áo xinh đẹp gì, đchỉ tùy tiện khoác lên người
một cái áo choàng màu trắng rồi cùng Đông Lăng đi ra ngoài.
Từ Lưu Vân Các hoang vắng đi thẳng một chút, phía xa đã dần dần nghe thấy tiếng người.
Trưởng công chúa phủ nhân số dồi dào tiền tài phong phú, hơn nữa còn có vầng
hào quang của Trưởng công chúa cho nên là phi thường náo nhiệt.
Trong phủ đình đài lâu tạ đều được điêu khắc vô cùng cầu kỳ hoa mỹ, mái đình
cong kết hợp với giả sơn xung quanh lại toát ra ý thơ cổ điển mông lung.
Hành lang dài uốn khúc, nhà cửa rất nhiều. Nàng đi thêm mấy bước thì đến một cái khúc quanh, thoang thoảng có tiếng người nói chuyện vọng ra.
” Tóc của nàng giống như là hỏa diễm vậy ! Khiến người ta ngay cả mắt
cũng đều không mở ra được ! Triệu hoán thú của nàng là một trong Ngũ
Linh, Băng Linh thú – Băng Linh Huyễn Điểu a! ”
” Cái gì ?
Băng Linh thú xuất hiện ư ? Vị đại nhân kia rốt cuộc là ai a ? Dĩ nhiên
có thể cùng Băng Linh Huyễn Điểu ký kết khế ước ! ”
” Vị đại
nhân kia đã quyết định ở lại Nam Dực quốc của chúng ta rồi. Ta nói cho
các ngươi biết, hắc hắc, nàng là bằng hữu của Đại thiếu gia đó nha ! ”
” Một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu lại là bằng hữu của
Đại thiếu gia sao ? Thật sao, ngươi không có thổi da bò đó chứ ? “