Trước kia thời điểm
nàng ra đời, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ đem Thanh Hà quận phong tặng
cho Bắc Nguyệt quận chúa. Khi đó mỗi người trong nước đều nói Bắc Nguyệt quận chúa là hài tử giàu nhất Nam Dực quốc, cả Thái tử cũng không sánh
nổi.
Sau khi Trưởng công chúa qua đời, thuế của Mật Dương hòa cùng Thanh Hà quận tất cả đều thuộc về Hoàng Bắc Nguyệt, nàng phải rất
giàu có mới đúng, vậy mà hiện tại tất cả gia sản cũng chỉ còn lại vài
đồng tệ cùng thiết tệ !
Trước kia nàng tuổi còn nhỏ, sổ sách thu thuế những thứ đồ này tự nhiên là không hiểu cho nên việc đó liền
giao cho Phò mã Tiêu Viễn Trình quản lý.
Tiêu Viễn Trình là
gã võ phu, đối với việc quản lý nào có hứng thú. Cũng vì vậy mấy vị di
nương liền mỗi tối đưa đẩy mấy câu hắn liền đem Mật Dương hòa giao cho
Tuyết di nương quản lý, Thanh Hà quận giao cho Cầm di nương quản lý.
Hai nữ nhân này từ khi quản lý nguồn thuế khổng lồ như vậy liền trở thành
di nương phong quang nhất Nam Dực quốc, đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng,
xuất thủ hào phóng, thương gia đều coi hai người là khách quý mà đối
đãi, không ít trong chính thất phu nhân trong các gia tộc khác đều đỏ
mắt ghen tị !
” Hừ, cầm tiền của ta còn dám lớn lối như vậy ! ”
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nàng ngay cả tiền mua thuốc
cũng không có, còn đám người Cầm di nương vừa ra tay chính là mấy trăm
ngàn kim tệ để mua nữ trang.
” Kỳ thực Nhị tiểu thư thiên phú cũng không phải là loại ghê gớm gì, đều là Tuyết di nương dùng một
khoản tiền lớn mua đan dược cho Nhị tiểu thư Trúc Cơ. Khoản tiền này rất lớn, chiếm phần lớn tiền thuế thu được nên Tuyết di nương bình thường
cũng không có xuất thủ hào phóng như Cầm di nương. ”
Bội
Hương thao thao bất tuyệt. Hừ, ai bảo Cầm di nương không sinh một đứa
con trai có thiên phú Triệu hoán sư chứ ? Đại thiếu gia cho dù võ đạo
lợi hại đến đâu cũng không so được với Triệu hoán sư a !
” Mười lăm tuổi trở thành Tam Tinh Triệu hoán sư, cũng không tệ lắm. ” Nam Dực quốc cao thủ đều tầm như vậy cả.
Mười lăm, mười sáu tuổi trở thành Tam Tinh Triệu hoán sư, sau này khi hành tẩu giang hồ cũng có lợi hơn.
Mà người tên là Trầm Viêm kia cũng đột phá Tam Tinh lúc mười lăm tuổi,
hiện tại đã là Lục Tinh Triệu hoán sư, đi tới chỗ nào cũng đều được
người người tôn kính.
Đương nhiên, tiền đề chính là không gặp phải cấp bậc biến thái như Hoàng Bắc Nguyệt.
” Nhị tiểu thư thực lực rất tốt, lão gia cùng lão gia tử đều rất yêu
thương nàng. Tam tiểu thư nếu muốn đoạt lại quyền sở hữu nơi này e rằng
phải động thủ đối với phe cánh của Tuyết di nương trước. ” Bội Hương
chân thành nói.
” Ta chỉ hỏi một chút về sự việc thu nhập
thuế mà thôi, chưa từng nói muốn đoạt lại quyền sở hữu nơi này. ” Hoàng
Bắc Nguyệt mỉm cười để đũa xuống.
Bội Hương trong lòng một trận thất vọng : ” Tam tiểu thư, như vậy….. ”
” Hiện tại không nắm giữ không có nghĩa là sau này cũng không nắm giữ.
Ngươi đã lựa chọn đi theo ta thì về sau ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. ”
” Ân, nô tỳ nhất định trung thành tuyệt đối với Tam tiểu thư ! ”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi : ” Tháng 15 này Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại có đúng không ? ”
Bội hương cười nói: ” Ân, chỉ cần Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa trở lại nhất định sẽ mời Tam tiểu thư tiến cung ! ”
Thái hậu cùng Hi Hòa công chúa chỗ dựa vững chắc của Tam tiểu thư. Đến lúc
đó, Tiêu Gia Lão gia tử có tự thân xuất mã cũng vô ích !
Kỳ
thực Hoàng Bắc Nguyệt hỏi tin tức của Thái hậu cũng không phải là tìm
chỗ dựa vững chắc trợ giúp nàng đoạt lại gia nghiệp. Nàng chỉ đơn thuần
muốn đòi lại công đạo cho Hoàng Bắc Nguyệt đã chết thôi.
Hơn
nữa, nàng cảm thấy cái chết của Huệ Văn Trưởng công chúa vô cùng mờ ám.
Trưởng công chúa thân thể luôn khỏe mạnh, tính tình ôn hòa, hào hoa
phong nhã lại đột nhiên mắc phải trọng bệnh rồi chết.
Chiếm lấy thân thể Hoàng Bắc Nguyệt, có một số việc nàng nhất định phải giúp Hoàng Băc Nguyệt điều tra rõ ràng.