“Muốn ngươi nghe hiểu để làm chi? Đây
là chuyện của ta và hắn.” Hoàng Bắc Nguyệt đỡ Phong Liên Dực lên, vẫy
tay với thiếu nữ đuôi cáo ngây thơ đáng yêu kia, “Muốn đi theo bọn ta
không? Nếu Âm Hậu đi ra nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ta không đi, đã phạm lỗi thì phải chịu phạt, đây là quy củ của Tu La thành!” A Ly ngẩng đầu ưỡn ngực nói, rất
khó tưởng tượng thiếu nữ non nớt như vậy lại dũng cảm đến thế.
Hoàng Bắc Nguyệt cười cười với nàng,
không miễn cưỡng thêm, trong hư huyễn chi cảnh, Âm Hậu đã phản ứng trở
lại và đang lớn tiếng rít gào, muốn xông ra!
Không còn bao nhiêu thời gian, cáo biệt A Ly một tiếng, dìu Phong Liên Dực rời đi.
“Đừng đi đường này, sẽ gặp phải mười
hai Ma thần của Tu La thành, sang bên đây.” Phong Liên Dực khụ một
tiếng, chỉ một con đường càng thêm âm u nhìn không thấy cuối.
Hoàng Bắc Nguyệt mang theo hắn cấp tốc
hành tẩu, liên tục nghe thấy hắn ho khan, mỗi lần ho, đều mang theo máu
tươi, âm thanh hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề .
Cảm giác trái tim bị đè nén nặng nề
chưa từng giảm bớt, tay nàng đã chặt càng chặt hơn, tăng nhanh bước
chân, đời này chưa từng khát vọng con đường dưới chân đừng có dài như
vậy đến thế.
Nàng không phải người giỏi về biểu đạt
cảm tình, lại càng không phải người giỏi về an ủi người khác, ở lúc này
ngoại trừ đi thật nhanh để rời khỏi, thật sự nghĩ không ra mình còn có
thể làm cái gì.
“Cầm cự nổi không?” Dùng âm thanh trầm trầm hỏi một câu, ngữ khí có chút nghiêm túc.
Phong Liên Dực cười nhẹ một tiếng, ngữ khí nghe lên vậy mà rất vui vẻ, “Ta là người vô dụng như vậy sao?”
“Hừ, vậy chàng ráng mà cầm cự đấy, ta
không muốn mang theo một cỗ thi thể ra ngoài đâu!” Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói, nhưng trong bóng tối, ai cũng không nhìn thấy bên khóe miệng
nàng thoáng cười nhẹ.
Phong Liên Dực vươn tay, nhẹ nhàng nắm
lấy bàn tay đang dìu mình của nàng, tay nàng không mềm yếu không xương
như nữ tử bình thường, mà có cốt cách mềm dẻo cùng sức mạnh, bất chợt
khiến người có cảm giác an tâm.
Có nàng bên cạnh, quả nhiên trong lòng rất yên ổn, giống như cho dù một khắc sau sẽ tử vong, hắn cũng cảm thấy không hề gì.
“Nguyệt.” Hắn nhẹ nhàng gọi tên của nàng, dịu dàng đến động lòng người.
“Cái gì?” Người nào đó lại rất không hiểu phong tình mà đáp lại.
Nhưng mà không sao, cho dù là ngữ điệu
lạnh nhạt bình thản như vậy, hắn cũng có thể nghe ra trong âm thanh của
nàng có mấy phần mềm mỏng.
“Đá tảng tuyệt đối không chuyển dời.”
Hắn chỉ là nhẹ giọng nói một câu như vậy, liền thấp giọng cười rộ lên,
“Nàng có biết chuyện vui lớn nhất đời người là cái gì không? Chính là
không có chờ đợi một cách vô ích.”
Hoàng Bắc Nguyệt trầm mặc trong chốc
lát, ngón tay bị hắn nắm khẽ chuyển động một chút trong lòng bàn tay
hắn, mới thấp giọng nói: “Phong Liên Dực, kẻ làm rối lòng ta, ta nhất
định phải giết! Nhưng nghĩ đến người đó là ngươi, ta lại không hạ thủ
được. Ngươi hãy nhớ, ngươi đời này nếu dám phụ ta, ta nhất định khiến
ngươi sống không bằng chết!”
Âm thanh trầm thấp chậm rãi, nhưng tràn ngập khí phách!
Trong bóng tối nàng ngẩng mặt lên mỉm cười, nụ cười trong trẻo thẳng thắn, không hề có chút giả tạo!
Yêu chính là yêu, hận chính là hận, dám yêu dám hận, tính cách của nàng luôn luôn rực rỡ kịch liệt như thế.
Nếu yêu, thiên trường địa cửu cùng sinh cùng tử, cho dù trời long đất lở, nghịch thiên mà đi cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Nếu hận, trên trời dưới đất, tứ hải bát hoang, bất chấp tất cả mà giết giết giết!
Phong Liên Dực khẽ cười ra tiếng: “Thật đáng sợ.”
“Sợ thì cút, trên thế gian này không
phải chỉ có mình ngươi là nam nhân!” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ giọng một
tiếng, trái lại có chút hờn dỗi.