Quốc gia này, thành trì này có rất nhiều người, từ khi nàng đi tới thế giới này, trong vòng một đêm bị núi lửa chôn, nhiều người như thế biết phải làm sao?
Mang theo tâm tình nặng nề, nửa đêm Nguyệt Dạ đột nhập vào phía dưới tòa tháp thứ bảy.
Sóng nhiệt đập vào mặt, dường như càng mãnh liệt hơn trước, đẩy mở cửa đá, nàng lập tức không chịu nổi, bố trí kết giới nguyên khí băng quanh thân thể mới dám đi tới trước.
Biển lửa bốc lên một từng đợt sóng lớn, nặng nề đập vào bờ đá, hòn đá bị lửa thiêu hơn nửa, không mất bao lâu sẽ tràn đến cửa đá.
Chứng kiến tình cảnh như thế, Nguyệt Dạ nhíu mày lại chặt hơn.
Vì sao biển lửa vốn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy?
Chẳng lẽ vì Linh tôn rời đi sao?
Khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay trên biển lửa, thỉnh thoảng né tránh sóng lửa nên tốc độ bay rất chậm.
Thật vất vả tới cửa đá bên kia của Linh tôn, đầu Nguyệt Dạ đầy mồ hôi.
Cửa đá không đóng, nham thạch nóng chảy trong biển lửa đã trướng lên, chảy ngược vào cửa.
Từ bên ngoài nhìn, toàn bộ đường đi bên trong bị lửa thiêu đốt, ánh lửa đỏ bừng chiếu sáng nơi thông đạo đen nhánh u ám.
Từ nơi này không thể tiến vào.
Nguyệt Dạ bay một vòng bên ngoài cửa đá, thay đổi phương hướng tiếp tục bay đi phía trước.
Lúc đầu cứu Nến Đỏ tạo ra lỗ thủng trên vách núi vẫn còn đó, lỗ hổng rất cao nên lửa không cháy vào được.
Từ chỗ cao bay vào, trong nháy mắt, một sóng lớn phía sau đột nhiên chụp lại, nàng bay nhanh nên mới tránh thoát sóng lửa hung hiểm.
Lúc quay đầu nhìn lại lỗ hổng đã bị lửa che lấp.
Nàng cả kinh, tiềm thức nhìn về phía trước, quả nhiên ở chính giữa ao lửa có một con thuyền, Quân Ly nhẹ nhàng đứng, vạt áo khẽ nhúc nhích tựa như thần.
Hắn quả nhiên ở đây...
Trí nhớ năm đó lại một lần nữa hiện lên, lúc lần đầu tiên thấy Quân Ly, bị hắn đánh cho suýt hủy dung, không đánh chỗ khác, chỉ đánh vào mặt khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay gặp lại, hắn đã không phải Linh tôn năm đó mặt mày như họa, thanh lạnh cao ngạo, mà là ma thú có thể tùy tiện khiến đại lục rung chuyển.
Nguyệt Dạ đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, từ trên cao nhìn xuống bao quát hắn.
”Quả nhiên là ngươi.”
Quân Ly ngước mắt, trong cặp mắt yêu dị màu đỏ mang theo vẻ tà ác.
”Ta tới đây, phát hiện còn rất nhiều thứ từng để lại, ngươi muốn xem một chút không?”
Nguyệt Dạ khoanh tay, bộ dáng không hứng thú nói:“Ta tới đây vì chuyện núi lửa...”
Mặt không biểu cảm nói xong, Quân Ly đã lay động con thuyền bay tới bên bờ, hắn lên bờ đi vào một thông đạo.
Nguyệt Dạ cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ nhảy xuống lưng Băng Linh Huyễn Điểu, đi theo Quân Ly.
Thông đạo rất quanh co, uốn lượn hỗn độn, không biết đi thông tới đâu, nhưng có Quân Ly dẫn đường, không tới vài bước đã tới ngay chỗ ở.
Ánh lửa thiêu đốt xa xa, nham thạch nóng chảy chậm rãi chảy vào, nếu tới muộn một hai ngày, sợ rằng ở đây sẽ bị nham thạch nóng chảy bao phủ hoàn toàn.
Trong phòng bị phá hủy, bàn chén bị đập vỡ.
Quân Ly búng ngón tay, hai đốm hỏa linh trước sau bay vào, một trái một phải chiếu bên cạnh hắn.
Hắn chậm rãi đi tới trước vách tường, trên vách tường, một chiếc rèm nghiêng lệch xuống, hắn duỗi tay kéo một chút, rèm liền chậm rãi rơi trên mặt đất.
Hình ảnh trên vách tường chậm rãi hiển lộ ra.
Trên vách tường lớn lộ ra một bức họa.
Nguyệt Dạ chậm rãi đi qua, theo ánh hỏa linh thấy rõ hình vẽ, đột nhiên cả người ngây dại.
Rừng hoa đào nở, khói xanh trong chiều tím.
Trong bức họa cô gái tóc đỏ như lửa, mặt như hoa đào, hoảng hốt nhìn dung mạo quen thuộc khiến nàng ngơ ngẩn.
Hóa ra năm đó nàng từng cười như vậy sao?
Nụ cười rực rỡ khiến nàng cũng cảm giác xa lạ, hôm nay nhớ lại vẫn không thể nhớ được chính mình từng có thời gian vui vẻ như vậy.
Nàng kinh ngạc xuất thần nhìn bức vẽ, giọng nói nghẹn trong cổ họng, nhất thời im lặng không nói gì.
”Lúc nhìn bức họa, ta suy đoán nàng là ai?” Quân Ly đứng trước bức họa, vừa nói vừa xoay người lại, nhìn nàng “Ngươi có thấy quen không?”
Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức né tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: “Là Bắc Nguyệt quận chúa.”
Quân Ly thấp giọng cười rộ lên: “Nếu đúng là nàng, Nước Nam Dực tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ, sợ rằng tân nương chỉ có thể là một người chết.”
”Ngươi muốn làm gì?” Nguyệt Dạ đột nhiên ngẩng đầu.
”Ta không thích cảm giác không thể nắm trong tay, cho nên, nàng phải chết.”
”Người trong bức họa là ta!” Nguyệt Dạ không sợ nói, sợ hắn không tin, liền liên lạc với Vạn Thú Vô Cương, nhất thời, tóc đỏ chói mắt như thác nước đổ xuống, tán lạc trên vai.
Xa xa ánh lửa chiếu ra vô số tia sáng nhỏ vụn nhảy lên sợi tóc của nàng.
Sắc mặt nàng rõ ràng nghiêm túc.
Quân Ly nhìn chằm chằm nàng suy nghĩ gì đó, sau một lát rời ánh mắt, không nhìn nàng, cũng không nhìn bức vẽ.
”Quân Ly, nếu ngươi xuống tay với Bắc Nguyệt quận chúa, ta thề không chết không tha ngươi”
”Người không liên quan, ngươi nghĩ rằng ta sẽ động thủ sao?” Quân Ly lạnh lùng hỏi.
Trong lòng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đề phòng nhìn hắn, dù sao hiện tại đối địch với nhau, bởi vì nàng đúng là người trong bức họa mà muốn giết nàng, điều này cũng không có gì thắc mắc.