Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 142: Chương 142: Linh Giả Chí Tôn (2)




Mà Tiết Triệt cả người nằm trên mặt đất, không ngừng mà co quắp, miệng sùi bọt mép, hai tròng mắt trợn ngược, thoạt nhìn tựa hồ sắp không chịu nổi nữa.

“Đa tạ Linh Tôn!” Thương Hà viện trưởng cung kính nói một tiếng tạ ơn, vội vàng từ trên Tiên Hạc nhảy xuống, xem xét thương thế của Tiết Triệt.

Trên tòa tháp thứ bảy thân thể của Linh Tôn chậm rãi theo thân tháp cao lớn xoay quanh xuống, tựa hồ nhanh quay trở về.

Nhưng mà vào lúc này, đột nhiên hắc ngọc đeo trên cổ Hoàng Bắc Nguyệt như là bị tác động gì đó, giống như trái tim nhẹ nhàng nhảy một cái.

Nàng khẽ nhíu mày, sao lại thế này? Giống như cảm giác được Vạn Thú Vô Cương đặc biệt hưng phấn?

Linh Tôn vốn nhanh chóng phải rời đi, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy Linh Tôn trên tháp cao đột nhiên dừng lại động tác đang xoay xuống, đầu rồng thật lớn quay sang bên này, hướng trong đám người nhìn lại.

Hai tròng mắt của cự long quá lớn, làm cho không ai có thể phán đoán được rốt cuộc nó nhìn đi nơi nào, vẫn là một mảng lớn những người dưới lôi đài này đều chịu uy hiếp khủng bố của cự nhãn.

Người nhát gan, trực tiếp xụi lơ.

Hai tròng mắt của Hoàng Bắc Nguyệt khẽ chớp một cái.

Linh Tôn nhìn chính là nàng.

Sẽ không tính sai, cặp mắt kia đúng là đuổi theo sự rung động của Vạn Thú Vô Cương mà nhìn qua.

Nàng lạnh lùng ngước mắt, đối diện cùng hai mắt thật lớn của Linh Tôn.

Hai tròng mắt lớn thì sợ ngươi? Nực cười.

Linh Tôn chậm rãi thở một tiếng, giống như một cơn lốc thổi qua, một mảnh rừng rậm bị thổi ào ào lay động, nó dời ánh mắt đi chỗ khác, chậm rãi dọc theo tháp cao xoay quanh, rất nhanh biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Cứ như vậy rời đi, mới vừa rồi ngắn ngủn một giây đồng hồ nhìn kỹ nàng giống như là nàng sinh ra ảo giác.

Linh Tôn… . Đến cùng nó là linh thú cấp bậc gì?

Ngay cả Hồng Chu linh thú mười một cấp nhìn thấy nó cũng muốn quay đầu chạy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Mà ngay cả Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử Chiến Dã cùng Băng Linh Huyễn Điểu của nàng ở đây, Hồng Chu cũng chưa chắc sẽ yếu như vậy, một chiêu chưa qua đã muốn quay đầu chạy đi?

Vậy Linh Tôn chẳng lẽ còn siêu việt hơn cả ‘ngũ linh’?

Nếu như có thể thuần phục Linh Tôn cho nàng sử dụng thì tốt rồi.

Trong đầu nàng vừa hiện lên ý nghĩ như vậy thì thanh âm của Yểm đã vang lên: “Nghĩ không ra lão già kia còn sống!”

“Yểm, ngươi biết hắn?”

Nói đến Linh Tôn, thanh âm của Yểm không hề mang vẻ khinh thường như trước mà có chút ngưng trọng: “Nghĩ không ra hắn luyện hóa trừng phạt chi hỏa phía dưới tòa tháp thứ bảy, hừ, thực lực so với trước kia mạnh lên không ít rồi.”

Hóa ra trừng phạt chi hỏa mới vừa rồi không phải cho bản thân Linh Tôn phun ra mà là hắn luyện hóa.

“Hoàng Bắc Nguyệt, giai đoạn Băng Linh Huyễn Điểu của ngươi cùng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử Chiến Dã hiện tại ở trước mặt hắn giống như tiểu hài tử mới được sinh ra, hiện nay trên đời sợ rằng chỉ có ta có thể cùng hắn đánh một trận.”

Yểm vô cùng tự phụ nói, trong khẩu khí có cuồng vọng, ai cũng không để vào mắt.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng hừ lạnh: “Nói nhiều như là muốn ta thả ngươi ra? Không có cửa đâu!”

“Hoàng Bắc Nguyệt! Nếu mà ngươi chọc hắn, chỉ ta mới có thể cứu ngươi!” Yểm nổi giận đùng đùng nói, “Ngươi cùng ta giúp đỡ lẫn nhau, tuyệt đối có thể vô địch khắp thiên hạ!”

Cho dù gặp gỡ Quang Diệu Điện, hoặc là Tu La thành, cũng không sợ hãi chút nào!

“Người nào nói cho ngươi biết ta muốn chọc hắn? Ta sẽ hàng phục hắn để cho ta sử dụng!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, cuồng ngạo nói.

Yểm trầm mặc một chút, đột nhiên cười ha hả, “Nha đầu cuồng ngạo Không biết trời cao đất rộng như thế, người có biết Linh Tôn là cấp bậc thú gì không? Ngươi lại có vọng tưởng thuần phục hắn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.