Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 994: Chương 994: Linh Hồn Trở Về 3




“Hoàng Bắc Nguyệt...”

Mơ mơ hồ hồ, dường như nghe thấy có người đang gọi nàng.

Lỗ tai ầm vang, nàng không nghe được gì nữa.

Là ai đang nói chuyện chứ?

Tí tách....

Tí tách....

Tí tách.....

Có tiếng nước rơi, được rồi, là hắc thủy cấm lao.

Không ngờ còn có thể cảm ứng được động tĩnh trong hắc thủy cấm lao một lần nữa, Yểm không phải đi rồi sao? Vừa rồi là Yểm gọi nàng sao?

Làm bạn nhiều năm như vậy, chưa từng tách khỏi hắn, đột nhiên không gặp, kỳ thật nàng rất nhớ hắn a.

”Yểm...” trong lòng hô một tiếng, hốc mắt đã ươn ướt, mưa đỏ trên đỉnh đầu đã sớm làm ướt mặt nàng, nhưng...

Nước mưa lạnh như băng, mà nước mắt của nàng lại nóng bỏng.

Hắc thủy cấm lao chậm rãi xuất hiện ở trong lòng, nàng lại một lần nữa thấy được phong ấn cường đại này.

Mà lần này, nàng không nhìn thấy cặp mắt lớn nữa, cũng không thấy bóng dáng con thú khổng lồ, chỉ thấy một bóng người cao gầy, đứng ở sau bốn mươi chín cột trụ đồng.

Trên cột đồng, từng lá bùa bắt đầu bóc ra, từng tầng chú ấn phức tạp cũng bị lột rơi xuống.

Rất nhanh, phía trên đồng trụ đã hiện đầy vết tích màu xanh biếc, trở nên loang lổ yếu ớt, giống như khí tức sinh mệnh của nàng.

Bóng người kia vẫn không nhúc nhích, đứng ở sau đồng trụ, thậm chí cũng không đi lên phía trước.

Nàng biết, chỉ cần hắn bước lên, bốn mươi chín cột đồng sẽ gãy, hắn liền thoát ra.

Nước không biết chảy tới đâu, mà hoa nến chập chờn ở xa xa đã từ từ yếu ớt, chậm rãi chỉ còn lại đốm lửa nhỏ.

Một khắc lúc đốm lửa muốn tắt, bóng người kia rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi màu đỏ không tà ác giống Quân Ly, ngược lại yêu mị liễm diễm, lộ ra ánh sáng thu hút.

Con mắt bi thương liếc nhìn nàng một cái.

Chỉ liếc mắt mà thôi, nàng chưa kịp nhìn thấy bộ dáng của hắn, đốm lửa hoàn toàn dập tắt.

Hết thảy trong Hắc thủy cấm lao triệt để biến mất.

Trời sinh dị biến, lửa trời từ vết nứt rơi xuống, mưa đỏ bay lả tả tí tách bên cạnh nàng như người đang khóc.

Hắc thủy cấm lao phá, Yểm xuất thế, mà nàng...

Nàng...

Hòn đá lạnh như băng chống đỡ thân thể nàng, nàng quay đầu, đưa tay tự lau khóe mắt.

Nếu ngay từ đầu biết không thể chiếm được gì, tốt hơn là đừng làm gì hết.

Trên lưng nàng không chỉ mang thân thể của Bắc Nguyệt quận chúa, mà còn có vận mệnh của minh.

Nửa đời Hoàng Bắc Nguyệt vội vội vàng vàng, cũng không phải vì bản thân mà sống.

Triêu sinh mộ tử, thời gian qua nhanh, nàng như phù du chỉ là khách qua đường trên thế giới này mà thôi. Hồn phách cô đơn, ta vốn là lục bình phiêu linh, sống nhờ một đời, nhưng lại không nơi nào dung, lang bạt suốt kiếp.

Khóe miệng nhếch lên, nàng lại cười.

Mặc dù nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, trong lòng nàng vẫn nói một câu: ta nhận mệnh!

Nước mắt rơi như mưa, nàng kiêu ngạo quật cường như vậy, cũng phải nhận mệnh, thật không còn hy vọng sao?

Sinh mạng hút ra, linh hồn cũng từ từ đi xa.

Đột nhiên một tay kiên định bắt được cổ tay nàng, Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, mở to mắt, nàng rõ ràng không nhìn thấy, nhưng giờ phút này lại cảm giác trước mắt rõ ràng nhìn thấy nhà cao tầng, xe ngựa cuồn cuộn như nước.

Gió đêm hây hẩy, đây là kiến trúc cao nhất cả thành thị, dõi mắt nhìn lại, ngọn đèn dầu như kéo dài đến phương xa.

Ánh mắt trong khoảng thời gian không thể thích ứng, nàng quay đầu lại thấy một ánh mắt đông lạnh phía sau đang nhìn mình. Mặt thản nhiên tựa hồ vĩnh viễn không biểu cảm.

”Sát thủ N...”

”Hoàng Bắc Nguyệt mà ta quen chưa bao giờ nhận mệnh!” Cô gái thản nhiên mở miệng, hơi châm chọc, “Ngươi thua thì không xứng làm đối thủ của ta.”

Nhìn về phía ánh mắt có chút tỏa sáng của nàng, đó là ánh mắt đối mặt của cường giả, khí phách, kiêu ngạo, xưa nay cuồng ngạo chẳng thèm ngó tới ai, nhưng lúc này là nhìn nàng khiêu chiến!

Trong lòng đột nhiên tuôn ra năng lượng vô hạn, Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ một tiếng: “Ngươi dám khiêu chiến ta?”

Vừa nói, nàng trở tay tóm lấy N, song lại bắt vào không khí, cô gái bình tĩnh nhìn nàng, thân ảnh nhạt đi.

”A Ngưng!” Hoàng Bắc Nguyệt cất bước đuổi theo, đột nhiên ánh sáng trắng chợt lóe, vọng lại từ trong hắc thủy cấm lao trống rỗng. Nàng theo bản năng đưa tay ngăn trở hai mắt, từ trong khe hở lại nhìn thấy có người chậm rãi xoay người lại.

Không phải Yểm.

Ánh sáng trắng chiếu đến người kia, khuôn mặt trẻ tuổi mang theo vẻ tươi cười, tóc màu đỏ rực bừa bãi bay múa, hắn nhìn thấy nàng, nụ cười trên mặt đột nhiên sáng lạn.

”Nguyệt...!”

Hoàng Bắc Nguyệt ngơ ngẩn, đây là Hiên Viên Vấn Thiên?

Nàng chưa bao giờ gặp bộ dáng hắn còn sống, nhìn thấy bức họa của hắn ở Hách Na Lạp tộc, gặp bộ xương của hắn ở Thành Tu La, nhưng đây là lần đầu tiên gặp hắn sống sờ sờ trước mắt.

Đây là phụ thân của Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng lại kích động vô tận tưởng niệm cùng ủy khuất trong lòng nàng, nàng cũng muốn nhìn thấy phụ thân xuất hiện lần nữa a!

”Đừng khóc, phụ thân vẫn ở bên cạnh bảo vệ con a.” Hiên Viên Vấn Thiên cười nói, hai tay chậm rãi giơ lên, bắt đầu kết ấn, “Nguyệt, nếu lúc con sinh ra có thể nhìn thấy con thì tốt, không ngờ chỉ chớp mắt con đã lớn như vậy.”

Nhìn động tác hai tay kết ấn của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên hiểu được. Hóa ra Hiên Viên Vấn Thiên trong thân thể nàng phong ấn Yểm, cũng cân nhắc Yểm có thể sẽ trốn ra gây nguy hiểm cho tính mạng của nàng, bởi vậy cũng phong ấn hồn phách chính mình ở trong hắc thủy cấm lao, để Yểm sau khi ra ngoài sẽ bảo vệ nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt nghẹn ngào, nhẹ nhàng hô một tiếng: “Phụ thân...”

Hiên Viên Vấn Thiên ngẩn ra, ánh mắt thoáng ướt át, lập tức gật đầu, trong tay ấn quyết đã hoàn thành, hắn cuối cùng nhìn nàng một cái, ấn quyết bùng sáng chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.