Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày, nhớ ngày đó Phong Liên Dực vô thanh vô tức xuất hiện trong Trưởng công chúa phủ, nàng đã biết người này tuyệt đối không đơn giản. Nàng không biết Tiêu Dao Vương hiểu rõ bao nhiêu về hắn, nhưng thấy hắn quan tâm mình như vậy, tốt nhất vẫn cứ nhắc nhở hắn một chút.
“ Vương gia, cái tên Phong Liên Dực kia không đơn giản đâu, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Nàng thấp giọng nói xong liền nhanh chóng đi vào Trưởng công chúa trong phủ, để lại cho Tiêu Dao Vương một bóng lưng lãnh khốc.
Tiêu Dao Vương ngẩn ra một lát rồi phe phẩy chiết phiến cười rộ lên, nàng đang quan tâm hắn a !
Hoàng Bắc Nguyệt vừa trở lại Lưu Vân Các thì Tiêu Viễn Trình liền vội vã phái người đến, nói rằng Lưu Vân Các rất hẻo lánh, thân thể nàng hiện tại đã khỏe hơn thì nên chuyển đến Dong Nguyệt Hiên sống để mọi người tiện chăm sóc.
Nàng vốn đang lo lắng về thương thế của Đông Lăng, nào còn hơi sức mà quản đến đám người đó, chỉ có thể nghiêm khắc đuổi bọn họ đi rồi trở về phòng xem Đông Lăng.
Đông Lăng lúc này đang ghé vào giường hấp hối, vì sợ bị phát hiện nên nàng đã thay bộ hắc bào ra rồi giấu kĩ. Lúc này nàng mặc một bộ nội y màu trắng đã bị máu tươi của chính nàng nhiễm đỏ.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy vội vàng lấy ra Phỉ Thúy Ngọc Dịch mà lần trước thái tử tặng, giúp nàng thoa lên người.
Đông Lăng khẽ mở mắt, có chút suy yếu nói: “ Xin lỗi tiểu thư, ta…ta thật sự không chịu được nữa, chỉ có thể trở về.”
“ Ngươi làm rất tốt, nhờ ngươi nên ta mới có thể yên tâm.”
Đông Lăng cố chịu đựng đau nhức đứng lên, lệ nóng tràn mi: “ Đáng tiếc hôm nay ta không thể ra tay với Tiêu Vận, nếu không ta…”
“ Ta sẽ chậm rãi thu thập nàng, ngươi bây giờ cứ hảo hảo dưỡng thương đi đã.” Hoàng Bắc Nguyệt an ủi:
“ Hoàng thượng đã chấp thuận cho ta tiến vào Linh Ương Học Viện rồi, đến lúc đó ta sẽ đi năn nỉ để Hoàng Thượng cũng cho ngươi vào học.”
Nàng nhớ khi còn bé, Đông Lăng cũng có thiên phú rất tốt trong võ đạo, khi đó Trưởng công chúa cũng đặc biệt mời sư phụ dạy nàng, nhưng sau khi Trưởng công chúa qua đời, Đông Lăng cũng không còn được sư phụ dạy dỗ nữa.
Muốn sinh tồn ở thời đại này mà không có một chút bản lĩnh phòng thân, đó là phi thường gian nan.
“ Thật sự có thể ?” Đông Lăng kinh ngạc mở to mắt.
Linh Ương Học Viện, đây chính là nơi biết bao nhiêu người chen chen đến chết đi sống lại cũng đều muốn vào a. Đại tiểu thư Tiêu Linh năm nào cũng đều đã đi cầu xin lão gia nhưng vẫn không có cách nào thông qua khảo hạch, nên cũng không vào trường được.
Nàng có chút bồn chồn, tiểu thư chẳng lẽ cũng muốn đi khảo hạch sao ?
Phảng phất nhìn thấu tâm sự của Đông Lăng, Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nói: “ Ta tiến vào Quốc Tử Giám, không cần khảo hạch.”
“ Tiến vào Quốc Tử Giám cũng tốt, Anh Dạ công chúa và Thái tử điện hạ đều học ở Quốc Tử Giám, ta hôm nay thấy Anh Dạ công chúa và Thái tử điện hạ tựa hồ rất có thiện cảm với tiểu thư.”
“ Ừ, bọn họ quả thật cũng không tệ lắm.”
Anh Dạ công chúa hào sảng, Thái tử Chiến Dã bề ngoài lãnh khốc nhưng nội tâm lại rất ôn nhu.
“ Tuy nhiên tiểu thư vẫn phải cẩn thận.” Đông Lăng lo lắng nói: “Bên trong Học Viện có không ít đệ tử đều là cao thủ có thiên phú cực tốt, tiểu thư nếu không muốn bại lộ thân phận thì tốt nhất hãy giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.”
“ Cái này ta cũng hiểu, chỉ là cuộc sống trong Học Viện có lẽ sẽ không được bình yên.”
Tiêu Trọng Kỳ, Tiêu Vận cùng Tiết Triệt đều học ở Linh Ương Học Viện, nàng không tin bọn họ sẽ tốt bụng để yên cho nàng.
Tuy nhiên binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nàng Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa từng ngán ai bao giờ.
Bích Thủy Viện
Hôm nay những chuyện xảy ra trong cung, Tuyết di nương cũng từ trong miệng Tiêu Vận biết được đại khái.
Tiêu Viễn Trình sau khi trở về liền nổi điên, trong phòng đập bể không biết bao nhiêu thứ, ai cũng không dám tới khuyên bảo.
Chờ hắn phát tiết xong, Tuyết di nương mới đi lên nói: “ Lão gia, xin ngài bớt giận, không nên vì nha đầu kia mà tổn hại thân thể a.”