Hoàng Thượng giật mình, trách không được Tiêu Dao Vương muốn nhờ mình phê duyệt, nhưng một người bình thường muốn tiến vào Linh Ương Học Viện cũng chỉ là một việc nhỏ mà thôi.
“ Trong học viện có mở Quốc Tử Giám chuyên môn dạy dỗ cho con cái hoàng thất cùng quý tộc, có thi thư lễ nghi, binh pháp cưỡi ngựa bắn cung, đã như vậy liền an bài nàng đến Quốc Tử Giám đi.”
“ Đa tạ Hoàng Thượng.” Tiêu Dao Vương tươi cười rạng rỡ.
Hoàng Thượng cười cười: “ Không biết là công tử, tiểu thư nhà nào lại có thể làm cho Tiêu Dao Vương đích thân tiến cử đây ?”
Tiêu Dao Vương cười nói: “ Người này Hoàng Thượng cũng biết.”
Nói xong, hắn quay đầu mỉm cười nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “ Bắc Nguyệt, còn không mau đến bái kiến Hoàng Thượng.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đối với cái tên nhiệt tình như lửa này nàng quả thật có chút dở khóc dở cười.
Muốn nàng đi Linh Ương Học Viện học tập cũng phải hỏi qua xem nàng có đồng ý hay không nữa chứ. Nhưng mà trên thực tế thì nàng cũng có chút tò mò đối với Linh Ương Học Viện. Nghe nói trong đó tụ tập cao thủ của cả Nam Dực quốc, có sư phụ thực lực cường đại cùng vô số bí kiếp trân quý.
Đối với nàng bây giờ mà nói thì việc tăng lên thực lực quá mức trọng yếu, phải nhờ nó mới có thể giải khai bí mật hắc ngọc, bởi vậy nàng không thể chờ đợi được nữa. Nàng rất muốn tìm một một địa phương có các tư liệu cổ xưa để tìm kiếm một chút tin tức về hắc ngọc.
Yểm cũng đã nói qua người kia cùng cổ ngọc có liên quan, như vậy, thời đại này nhất định có lưu lại tin tức về người kia cùng hắc ngọc !
Đi Linh Ương Học Viện đúng là biện pháp tốt nhất, trong Học Viện có tòa Thất Tháp nổi tiếng chuyên cất giữ vô số điển tịch từ xa xưa, nàng cũng muốn đi xem thử từ lâu, đáng tiếc Linh Ương Học Viện có quá nhiều cao thủ tụ tập, đề phòng sâm nghiêm, nàng cũng không ngu ngốc tự đâm đầu vào lưới. Mà việc trở thành đệ tử chính là tấm khiên tốt nhất, có thể nghênh ngang ra vào mà không gặp phiền phức.
Nhờ phúc của Tiêu Dao Vương mà nàng mới đi vào đó, bởi vậy khi Tiêu Dao Vương bảo nàng đi tạ ơn, nàng cũng không từ chối, thoải mái đi qua.
“ Bắc Nguyệt…” Lúc Hoàng Thượng nghe được này tên, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Hắn trên mặt tràn ngập thần sắc kích động, chậm rãi đi tới quan sát Hoàng Bắc Nguyệt, khắp người vốn tràn đầy uy nghiêm Đế vương giờ khắc này lại như già đi mấy tuổi.
Khi Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, Hoàng Thượng đã đến trước mặt nàng, hai tay nắm lấy bả vai của nàng, kích động nói: “Ngươi là Bắc Nguyệt ư ?”
Nàng gật đầu, Huệ Văn Trưởng công chúa là thân tỷ tỷ của Hoàng Thượng cho nên hắn xem như là bác của nàng.
Khi còn bé Hoàng Thượng đối xử với nàng vô cùng tốt , sủng ái có thừa, vừa sinh ra đã được ban thưởng phong hào Bắc Nguyệt quận chúa, còn có đất phong là Thanh Hà quận, có thể giúp nàng sống an nhàn cả đời không lo. Nhưng sau khi Huệ Văn Trưởng công chúa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không còn tiến cung nữa, mà thái y lại chẩn đoán nàng mắc bệnh truyền nhiễm cho nên nàng bị cấm túc trong Trưởng công chúa phủ, không cho đi ra ngoài.
Hàng năm Hoàng Thượng đều ban tặng cho nàng rất nhiều đồ vật cho nàng nhưng đều bị Tuyết di nương cùng Cầm Di Nương len lén nuốt hết. Cũng bởi vì vậy nên ấn tượng của Hoàng Bắc Nguyệt đối với Hoàng Thượng này phi thường tốt.
Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng gầy gò ốm yếu của nàng, đột nhiên giận dữ, quay người lại một cước đem Tiêu Viễn Trình đang quỳ trên mặt đất đá ngã lăn.
“ Đồ vô liêm sỉ !” Hoàng Thượng nổi giận, chỉ vào Tiêu Viễn Trình: “ Ngươi thứ cặn bã này. Mỗi lần Trẫm hỏi ngươi Bắc Nguyệt đang sống như thế nào, ngươi trả lời nàng tốt lắm ! Trẫm bảo ngươi mang nàng tiến cung cho trẫm nhìn một cái, ngươi nói nàng không muốn tiến cung ! Trẫm dặn dò ngươi phải hảo hảo chiếu cố cho nàng, ngươi chiếu cố như vậy đó hả ?!”
Thấy Hoàng Thượng giận dữ, tất cả văn võ bá quan bên trong Hào Quang Điện đều lập tức quỳ xuống, nhất tề hô to: “ Hoàng thượng bớt giận !”