Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Cơ thể của Minh chậm rãi quay về cuốn quanh trên cây cột kia, nhìn thoáng qua cửa trước, âm u nói: “Vào đi.”
Cửa thư phòng đang đóng chặt, bỗng nhiên ’rầm‘ một tiếng, bị đẩy ra, trong nháy mắt gió lạnh thổi ập tới.
Không thấy người nào đi vào, chỉ nghe thấy một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong lòng đất âm lãnh truyền đến nói: “Không gian phong ấn.”
Phong Liên Dực lập tức lui về phía sau một bước, sâu trong ánh mắt màu tím thản nhiên lưu động, lạnh lùng nhìn về phía cửa, hỏi “Ngươi là ai?”
Minh xoay quanh trên thân cây cột, cười một tiếng, nói: “Vương, trở về thành thôi, nghi thức đăng cơ đã chuẩn bị xong cả rồi, qua tối ngày mai, ngài sẽ chính thức trở thành Tu La vương!”
Phong Liên Dực híp mắt, tức giận trong đáy mắt luân chuyển thoáng hiện lên những mũi nhọn lạnh lẽo, nâng tay lên cuộn một cái, gió ở bên ngoài bỗng nhiên hướng hắn tụ tập lại, gào thét, từ từ hình thành một thanh kiếm bằng gió!
“Có thể tùy ý điều khiển phong nguyên khí, không hổ là huyết mạch của Tu La thành.” Minh thấy động tác của hắn, nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua, tay nâng kiếm gió lên, nhẹ nhàng hướng về phía trước vẽ một đường, không gian vô hình trên vách tường lập tức xuất hiện một cái khe thật dài, lại chém thêm một nhát, không gian che chắn phía trước bức tường liền ầm ầm sụp đổ!
Hắn ra khỏi không gian phong ấn, tay cầm kiếm hướng ngoài cửa đi thẳng, gió lạnh thổi bay y phục màu trắng trên người hắn, trên cơ thể tuấn mĩ có một loại hơi thở xơ xác tiêu điều!
Bước chân vừa động, trong lúc đó bỗng nhiên một bóng người từ bên ngoài bay vào, ngã xuống bên chân hắn, máu trên người ồ ạt chảy ra, nháy mắt sàn nhà đã bị nhiễm một màu đỏ.
Phong Liên Dực cúi đầu, nhìn rõ người đang nằm trên mặt đất, trong mắt những mũi nhọn lạnh lẽo chợt loé “Địch?”
“Vương, Vương gia, mau đi. . . . . .” Vũ Văn Địch vừa nói trong miệng vừa trào ra máu màu đen, cố hết sức nâng tay đẩy đẩy đùi của hắn.
Vũ Văn Địch luôn là một người thông minh khôn khéo, đã đi theo Phong Liên Dực nhiều năm, biết rất rõ về thực lực và bối cảnh của hắn, hơn nữa đối với Phong Liên Dực luôn luôn sùng kính (sùng bái, kính trọng), vào thời điểm này, dựa vào tình hình để phán đoán, nếu thực lực của người bên ngoài thật sự ngang hắn, thì Vũ Văn Địch nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy!
Trong lúc giao chiến, giữa hai bên có một người phải rời đi, là một điều sỉ nhục rất lớn!
Vũ Văn Địch biết rõ điểm này, nhưng vẫn bảo hắn mau đi, như vậy đối thủ này, thực lực sẽ mạnh đến mức nào?
Phong Liên Dực bị hắn đẩy một cái, lại không nhúc nhích chút nào, con ngươi lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh đang cuộn mình trên cây cột, nói: “Minh, ngươi dám mang người ngoài đến đối phó ta?”
Minh điềm tĩnh nói: “Người này là bằng hữu của Âm Hậu, từ nay về sau cũng sẽ thành người của Tu La thành, lúc này chỉ thay Âm Hậu ra tay, đem Vương mang về Tu La thành mà thôi.”
Mặc kệ hắn ở Tu La thành có địa vị như thế nào, nhưng đối với Tu La vương đời tiếp theo vẫn có một chút sợ hãi và kính trọng, vĩnh viễn cũng không thay đổi được, mà lúc này Phong Liên Dực vẫn chưa chính thức đăng cơ, vương tộc ma thú cũng chưa thức tỉnh, hắn vẫn có thể mang người ép buộc vương quay về Tu La thành.
Chỉ khi nào tên Lệ Tà kia tỉnh, mặc kệ là ai, cũng không dám làm loạn trước mặt Tu La vương !
Ngay cả hắn, cũng không thể.
“Bằng hữu của mẫu hậu?” Phong Liên Dực bình tĩnh nhìn thoáng qua Vũ Văn Địch, lại hướng tới ngoài cửa nói: “Thuật pháp mà ngươi sử dụng, giống với một vị bằng hữu của ta, ngươi là người nào?”
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, có hoà lẫn mùi máu, gió mùa này lạnh thấu xương tuỷ.
Nhưng giọng nói người bên ngoài, so với gió rét thấu xương này, càng lạnh lẽo thêm ba phần!
“Ngươi đang nói đến, Hoàng Bắc Nguyệt?”