“Sư, sư phụ. . . . . . .” thấy ánh sáng đỏ trong mắt hắn từ từ nhạt đi, Hoàng Bắc Nguyệt giống như tìm được hi vọng, nắm thật chặt lấy tay hắn.
Sau khi Linh Tôn đờ đẫn một chút, liền hiểu được tình hình hiện tại, khoé môi lạnh nhạt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, “Bắc Nguyệt, nếu đau thì hãy nhắm mắt lại đi.”
Lúc nói chuyện, con ngươi màu đỏ ở đáy mắt lại dần dần hiện lên, mà
tay hắn, cũng từng chút một đâm vào trong máu thịt của nàng, thông qua
tâm trí, nàng có thể cảm thấy cái tay kia đang từ từ tới gần phù nguyên
của nàng.
Nơi phù nguyên vừa mới từ từ chữa lành lại bị phá ra, hơn nữa lúc này, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều!
Hoàng Bắc Nguyệt mở to hai mắt nhìn người trước mặt, phù nguyên vỡ
nát làm cho nàng đau đớn, cuối cùng không thể nhịn được thấp giọng kêu
lên một tiếng.
Trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, tay Hoàng Bắc Nguyệt nắm
thật chặt, từ trong nạp giới lấy ra Vạn Thú Vô Cương, tinh thần vừa
động, sợi tóc màu đen lập tức được thay thế bằng màu đỏ chói mắt.
Dù sao phù nguyên cũng đã tan nát, nàng cũng không sợ, cùng lắm thì làm cho nó vỡ nhanh thêm một chút!
“Lục đạo thiên nguyên phù!” Nháy mắt sáu ngôi sao
phát sáng trong ngục tối, một mảnh ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, chính là
bởi vì thiếu chú ngữ, cho nên sức mạnh của phù chú bây giờ yếu hơn so
với bình thường một chút!
#Ân: chú ngữ _ thần chú.
Sáu ngôi sao thoáng hiện ở dưới chân Linh Tôn, ánh sáng hướng thẳng lên, nháy mắt bao phủ cả người hắn trong đó!
Linh Tôn hừ một tiếng, màu đỏ trong đáy mắt bắt đầu tuôn ra, cũng cao ngất bất động, Hoàng Bắc Nguyệt ngạc nhiên, mới vài ngày không gặp, mà
thực lực của Linh Tôn đã có thể tăng tiến đến mức độ này rồi sao?
Lần đầu tiên nàng sử dụng lục đạo thiên nguyên phù còn có thể vây hắn một lúc, chẳng lẽ hiện tại một chút tác dụng cũng không có?
Trong lòng lạnh lẽo một trận, trên lưng từng đợt mồ hôi rét lạnh chảy ra, không còn sức lực để sử dụng lục đạo thiên nguyên phù, tốc độ phù
nguyên của nàng vỡ nát ngày càng nhanh!
Cứ như thế này phù nguyên hỏng mất, nàng tiêu tốn năm năm mới ngưng
tụ được năm loại thuộc tính ở trong phù nguyên từ từ tràn ra, điên cuồng chảy về phía tay của Linh Tôn!
“Quân Ly, ngươi thật sự muốn giết nàng sao?” Cùng
với năm loại thuộc tính bị cuốn trôi ra ngoài, giọng nói của Yểm ở trong không trung vang lên, nhờ vào Vạn Thú Vô Cương, rất nhiều hắc khí tụ
hợp thành hình người đứng trước mặt Quân Ly.
Nâng tay lên, những luồng khí màu đen lay dộng, giống như vũ khí, đánh về phía Linh Tôn!
Linh tôn lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ với sức hiện tại của ngươi, cũng đòi đấu với ta?”
Cái tay đang bóp chặt cổ Bắc Nguyệt khẽ giơ lên, những đám khí màu
đen này liền dễ đàng bị đánh tan, Linh Tôn cũng không khách khí, lần thứ hai vung tay lên, một thanh trường kiếm màu đen liền xuất hiện, đột
nhiên hướng thẳng vào đám khí ngưng tụ thành hình Yểm!
Yểm lùi lại vài bước, nhưng vẫn bị trường kiếm kia đâm trúng một
chút, lập tức những đám khí không thể tiếp tục ngưng tụ lại thành hình
người, bay tán loạn.
“Khụ khụ. . . . . .” Trong không khí vang lên tiếng
ho mạnh mẽ của Yểm, tuy hắn không có thực thể, nhưng trường kiếm màu đen kia vẫn tạo được vết thương, xem ra bị thương không nhẹ.
Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt đã gần như hôn mê, ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được Yểm từ trong hắc thuỷ cấm lao thoát ra ngoài trong
chốc lất, rất nhanh lại quay về, dựa vào một góc, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Lực cắn trả của hắc thuỷ cấm lao quá mạnh, nếu là trước kia hắn không phải đối thủ của ta?”
Yểm chậm rãi ngẩng đầu, giống như có thể nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, không biết làm sao đành nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, giữ lại núi xanh không sợ không có củi đốt, ngươi nhìn ta
xem, bị nhốt mười bảy năm, ta vẫn chờ ngày có thể ra ngoài, chỉ cần
không chết thì ngươi không cần sợ hãi.”