Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 720: Chương 720: Lội Ngược Dòng (20)




Editor: Thiên Ân

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

“Ta không biết!” Yểm rất không vui nói, giọng điệu như vậy, giống như Mặc Liên đang thiếu hắn rất nhiều ngân lượng, nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn hiện tại hắn cũng đang nhìn chằm chằm vào lưng của Mặc Liên như hổ rình mồi!

Hoàng bắc nguyệt ngẩn ra, lập tức có chút giận dữ: “Ngươi tức giận cái gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Yểm lẩm bẩm nói: “Có thể thế nào? Còn có thể thế nào? Chỉ có thể như vậy thôi!”

Hoàng Bắc Nguyệt không hiểu gì “Như vậy là như thế nào? Hừ! nói chuyện với ngươi sao lại tốn sức như vậy!”

“Tốn sức, vậy ngươi đi tìm Mặc Liên đi! Hắn thì thú vị!” Yểm hừ một tiếng, hướng đến chỗ sâu nhất trong hắc thuỷ cấm lao đi.

“Tại sao ngươi lại giận dỗi như vậy ?” Hoàng Bắc Nguyệt nhướn mày cười rộ lên “Chẳng lẽ là ngươi đang ghen tị?”

Yểm bay nhanh từ sâu trong hắc thuỷ cấm lao quay trở ra, hùng hổ nói: “Ghen? Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đang kể chuyện cười sao? Bổn đại gia vì sao lại phải ghen?”

“Vậy ngươi hấp tấp như vậy làm gì?” Hoàng Bắc Nguyệt cũng không vui, nói hồi lâu, Yểm không chịu nói nàng lại càng muốn nghe!

“Hừ. . . . . . .” Yểm cúi đầu hừ lạnh , giọng nói vẫn không vui như cũ “Ngươi không cảm thấy, hôn mê vài ngày trên người đã sạch sẽ rồi sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, rất nhanh đã nghĩ ra là chuyện gì, nhìn về phía bóng lưng của Mặc Liên, trong lòng đột nhiên hiểu ra.

Trước khi nàng bất tỉnh cả người nàng đều là máu và nước bùn, miệng vết thương cũng chỉ xử lý qua loa đơn giản, lại ở trong ngục của Tu La thành trở nên cực kì nhếch nhác, nhưng sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người thật nhẹ nhàng dễ chịu.

Hơn nữa quần áo trên người, cũng đã được thay đổi. . . . . .

Một bộ y phục nữ nhân màu đỏ không biết Mặc Liên lấy ở đâu ra, kiểu dáng rất đẹp, hoa văn trên quần áo giống hệt với bộ đồ của Mặc Liên, phức tạp theo phong cách cổ xưa.

Tuy nàng quen với thân phận sát thủ lãnh khốc vô tình, nhưng nghĩ đến thời điểm mình bị bất tỉnh, bị một thiếu niên ‘chăm sóc’ cẩn thận như vậy, trong lòng vẫn có chút cảm giác khác thường.

Không phải nàng ngại ngùng, nếu chuyện này đổi thành người khác, tâm tình nàng chắc chắn sẽ không phức tạp như thế, nếu đổi thành Mặc Liên nàng cũng sẽ làm vậy.

Yểm tức giận nói: “Mắt nhìn không thấy, tay chắc chắn sẽ sờ loạn. . . . . . .”

“Câm miệng!” Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên cảm thấy xấu hổ “Bằng hữu bị thương, chăm sóc cẩn thận là chuyện đương nhiên, có cái gì kì lạ sao?”

“Ngươi là nữ tử, từ xưa đến nay nam nữ thụ thụ bất thân, nữ nhân trinh tiết nên trong sạch, trước khi chưa lấy chồng. . . . . . .” Yểm bất mãn nói.

“Nực cười!” Hoàng Bắc Nguyệt mỉa mai cắt đứt lời hắn đang nói: “Những chuyện như vậy ta không thèm để ý, chỉ biết nếu hắn không giúp ta rửa sạch cơ thể, vết thương trên người sẽ trở nên trầm trọng hơn, nguy hiểm tới tính mạng, đối với hắn ta rất biết ơn!”

Yểm bị chặn họng lập tức á khẩu không trả lời được, chỉ biết suy nghĩ của nha đầu này rất khác người thường, sự trói buộc của luân lý thế tục đối với nàng mà nói không là gì cả, có thể không cần chú ý đến!

Không nói lại được nàng Yểm hờn dỗi lại hướng vào chỗ sâu nhất trong hắc thuỷ cấm lao, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không để ý tới phản ứng của hắn nữa.

Hai người, một người xấu hổ, một người không nói gì khiến không khí trở nên rất kì quái, hình như có chút gì đó không thích hợp.

Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng ho nhẹ một tiếng, đi đến phía sau của Mặc Liên.

Cảm nhận được nàng đang tới gần, Mặc Liên có chút hoảng sợ lại muốn chạy, Hoàng Bắc Nguyệt phải giữ lại vai của hắn, ngồi xuống bên cạnh.

“Cám ơn ngươi!” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói “Quần áo rất đẹp”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.