Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 173: Chương 173: Luyện Dược Thuật (3)




Mà thực lực mạnh hơn, là không thoát khỏi kỹ thuật của luyện dược sư và luyện khí sư, đan dược của luyện dược sư, bảo khí của luyện khí sư, đối với cường giả mà nói đều rất cần thiết!

“Huyết thống luyện dược sư tuyển chọn rất nghiêm khắc.” Phong Liên Dực một tay chống dưới cằm, chậm rãi nói, “Tuy nhiên, có lẽ Tẩy Tủy Đan có thể trợ giúp ngươi.”

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười cười, nàng hiểu kiến thức chế thuốc ở thời đại này có chút khác biệt, cho nên để cho lần chế thuốc lần trước của nàng thất bại.

Nói đến huyết thống theo lời Phong Liên Dực ở thời đại này thấy quá ít, nàng không cần dựa vào Tẩy Tủy Đan để đổi lấy tỉ lệ nhó bé như vậy, chính nàng có biện pháp của mình.

Tuy nhiên những lời nàng không nói với Phong Liên Dực, cũng không phải tâm tư hẹp hòi, mà là chuyện tình mà ngay cả nàng cũng không xác định được thì nói ra cũng không có ý nghĩa.

“Được rồi, luyện chế Tẩy Tủy Đan cần mật của Tam Nhãn Linh Xà, loại rắn này rất hiếm có, dù chúng ta tiến vào Phù Quang rừng rậm cũng chưa chắc có thể tìm được, có thể thay thế mật của rắn khác hay không?”

“Linh xà ngang cấp tựa hồ không nhiều lắm…” Phong Liên Dực chậm rãi suy nghĩ, trên khuôn mặt tuấn dật có lưu quang thản nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi âm thầm than thở người này lớn lên thật đẹp mắt.

“Vậy đẳng cấp cao hơn thì sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thuận miệng nói.

Phong Liên Dực thản nhiên mỉm cười, tươi cười này không phải là trào phúng đối với lời nàng thuận miệng nói lung tung, mà là để ý đến vấn đề loại rắn có cấp bậc cao hơn Tam Nhãn Linh Xà.

“Tam Nhãn Linh Xà là linh thú mười một cấp, cấp bậc càng cao, lại càng hiếm có, sợ rằng…”

“Cái này có được hay không?” Trên tay nàng ánh sáng nạp giới chợt lóe, một con rắn nhỏ màu đỏ đậm bị nàng cầm trong tay.

Con rắn này rất nhỉ, chỉ to bằng ngón tay, dài hơn nửa thước, đầu đã bị chém đứt, cho dù đã chết nhưng toàn thân vẫn có xích hồng sắc lộ ra ánh sáng quỷ dị như cũ.

Hai mắt Phong Liên Dực chớp vài cái, chấn động: “Thôn Thiên Hồng Mãng!”

“Chỉ là ấu xà mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt quơ quơ thân thể của con rắn nhỏ, nhớ tới đến bản thân bị đồng bọn của nó cắn một cái suýt chết nên còn có chút giận đến nghiến răng.

“Ấu xà đã là rất hiếm có.” Mặc dù Phong Liên Dực kiến thức rộng rãi, lúc này trong lòng cũng quả thật bị chấn kinh rồi, nha đầu kia sao có tiện tay là lấy ra được một siêu cấp linh thú như Thôn Thiên Hồng Mãng đây?

Phải biết rằng, Thôn Thiên Hồng Mãng sau trưởng thành sẽ tiến hóa thành thần thú!

Loại linh thú này đã trăm ngàn năm qua không nghe nói nó xuất hiện trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, bởi vì rất hiếm có, sợ rằng bọn chúng đã tuyệt tích.

Ấu xà trên tay nàng, thoạt nhìn hẳn là loại yếu, trách không được lại chết trong tay nàng.

Nếu như gặp phải loại mạnh mẽ, cho dù là ấu thú cũng vô cùng khó đối phó.

“Ta nghe nói Thôn Thiên Hồng Mãng tồn tại như một siêu linh thú, mật xà của nó hẳn là hơn của Tam Nhãn Linh Xà đi.”

“Đó là tự nhiên, có mật của Thôn Thiên Hồng Mãng làm thuốc luyện chế ra Tẩy Tủy Đan thì dược tính tuyệt đối so với mật của Tam Nhãn Linh Xà cao hơn một bậc.”

“Như vậy thật tốt quá!” Hoàng Bắc Nguyệt mừng rỡ, dược tính cao hơn một bậc, dược hiệu sẽ có hiệu quả lớn hơn, trợ giúp cho Đông Lăng cũng sẽ càng lớn hơn.

Nàng đem ấu xà Thôn Thiên Hồng Mãng giao cho Phong Liên Dực, để cho hắn lấy mật chế thuốc.

Trời đã hoàn toàn sáng, công việc trong phủ trưởng công chúa cũng bắt đầu, tiếp tục lưu lại sợ rằng bất tiện, Phong Liên Dực cũng chuẩn bị cáo từ trở về.

Trước khi đi hắn xoay người nói: “Nếu ngươi muốn trở thành luyện dược sư, lúc luyện chế Tẩy Tủy Đan ngươi có thể đến xem.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.