” Tứ tiểu thư, chỉ cần ngươi không ra khỏi phủ thì sẽ an toàn thôi mà.” Đông Lăng giả vờ an ủi.
An quốc công chỉ dám gây sự ở bên ngoài phủ, không dám chân chính vào tận trong phủ mà khiêu khích. Dù sao hắn vẫn kiêng kỵ mặt mũi của Trưởng công chúa phủ a.
Nếu nơi này Tiêu gia phủ ( nhà tiêu gia ), sợ là người của An quốc công phủ đã nhào vào đánh nhau đến ngươi chết ta sống rồi.
Tiêu Nhu do dự, sắc mặt hơi ửng hồng:
” Nhưng…nhưng hôm nay ta có hẹn với Ngũ tiểu thư của Thượng Thư Phủ cùng đi bơi hồ…”
Nghe được lời này, Đông Lăng thật muốn mắng to một tiếng. Tiểu tỷ à, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn đi bơi hồ !
Nguyên lai nàng đến đây không phải là muốn đi Linh Ương học viện học tập mà là muốn đi bơi hồ. Bởi vậy nàng muốn mang tiểu thư cùng đi để người của An quốc công phủ sợ ném chuột bể bình, không dám đả thương nàng ta !
Đông Lăng dù có năng lực nhẫn nhịn đến đâu thì giờ phút này cũng không thể chịu đựng nổi nữa, giọng nàng có chút lạnh xuống: ” Tứ tiểu thư, hiện tại sự việc rắc rối, ngươi tốt nhất vẫn ít đi ra ngoài thì hơn !”
” Có thể…có thể sau khi tam tỷ tỉnh ngủ sẽ muốn đi ra ngoài hóng mát một chút a.”
” Tiểu thư nhà chúng ta không thoải mái, hôm nay sẽ không ra ngoài.” Đông Lăng bình thản nói: ” Tứ tiểu thư, ngươi vẫn là nên về đi, về cẩn thận suy nghĩ xem sau này phải làm sao mà sống, dù sao Đại thiếu gia đã gây ra chuyện như vậy mà.”
Thấy Tiêu Nhu vẫn còn muốn tiếp tục lải nhải, Đông Lăng lùi về sau một bước, đóng sầm cửa lại. Hiện tại bọn họ không cần phải nhìn sắc mặt của đám người kia mà sống nữa.
Tiêu Nhu vẫn lần thứ nhất bị người ta đuổi cổ như thế, mà người đuổi không ngờ lại là một nha hoàn bị nàng xem thường nữa chứ. Nàng lập tức lửa giận ngút trời, nhưng vừa định mở miệng mắng to, lại nhớ tới sau này còn phải dựa vào Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chỉ còn nước đem cơn giận nuốt xuống.
Đông Lăng trở lại phòng, trong miệng vẫn còn làu bàu tức giận ! Hừ, muốn để tiểu thư làm tấm khiên cho bọn chúng sao, nằm mơ đi !
Hoàng Bắc Nguyệt ở bên trong đã nghe hết đoạn đối thoại của bọn họ, giờ khắc này hơi nhíu mày: ” Thời điểm dầu sôi lửa bỏng thế này Tiêu Nhu tại sao còn muốn đi ra ngoài chứ ? “
” Nàng muốn cùng ngũ tiểu thư của Thượng Thư Phủ đi bơi hồ. Đám tiểu thư này đều thích làm chuyện xấu, ai biết bây giờ bọn họ còn muốn giở trò gì đây ?” Đông Lăng khinh thường nói.
” Bơi hồ ?” Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy không có đơn giản như vậy.
Nếu chỉ là bơi hồ thì sao có thể khiến Tiêu Nhu liều chết cũng muốn đi như vậy ?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt tâm tư xoay chuyển, bảo Đông Lăng đi mở cửa.
Người đến là Tuyết di nương cùng Tiêu Vận. Sự việc xảy ra ở phủ Thừa tướng làm hai mẹ con đặc biệt cao hứng.
” Tam tiểu thư, nghe nói thân thể ngươi lại bất ổn, Tuyết di đem thuốc tới cho ngươi nè.”
Hoàng Bắc Nguyệt từ trong chăn đứng dậy, che miệng ho khan vài tiếng, khàn khàn nói: ” Làm phiền Tuyết di quá.”
Tuyết di nương trông thấy nàng suy yếu như thế, lông mày hơi nhíu, Tiêu Vận thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
” Tam tiểu thư, thân thể ngươi suy yếu như vậy, có thể đi ra ngoài không ?” Tuyết di nương thử dò hỏi.
Quả nhiên là có liên quan với sự việc đi bơi hồ. Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười có chút hư nhược, hỏi:
” Đi ra ngoài làm gì a ?”
” Đương nhiên là chuyện tốt !” Tuyết di nương liếc nhìn Tiêu Vận, vội vàng nói: ” Tiêu Dao vương đang tổ chức đan dược hội tại Bích Ba Hồ, nghe nói là gần đây đã luyện chế ra một viên linh đan, quý tộc trong đế đô đều đi xem đó.”
Nguyên lai là đan dược hội. Ở thời đại này, vấn đề khan hiếm Luyện dược sư chính là nguyên nhân khiến bọn họ được hâm mộ nhất.
Mỗi lần luyện chế ra linh đan diệu dược gì bọn họ đều phóng tin tức ra ngoài cho những hảo hữu của họ cùng giám định. Mà nào ngờ tin tức này lại lan ra ngoài, bởi vậy ai ai cũng tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để chứng kiến phong thái của linh đan a.