Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 889: Chương 889: Ma Thú Vương Tộc 2




Hôm nay đánh một trận chứng kiến thực lực của Linh Tôn Quân Ly, Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù rất mạnh nhưng vẫn kém một bậc. Muốn đối kháng với Linh Tôn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nâng cao thực lực. Bây giờ tìm Linh Tôn báo thù không khỏi rất lỗ mãng.

”Hoàng Bắc Nguyệt, quân tử báo thù mười năm không muộn, ngươi cần gì nóng lòng nhất thời, hiện tại tìm Linh Tôn chỉ có chết!” Thiên đại Đông nhi lớn tiếng nói

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: “Nói đến báo thù, quả thật thù mới hận cũ với Quân Ly chất thành đống lớn, ta sớm muộn sẽ tìm hắn đòi lại! Nhưng lúc này ta không phải tìm hắn báo thù, ta chỉ là muốn hỏi hắn một sự tình.”

”Chủ nhân muốn hỏi sự tình gì?” Nến Đỏ hỏi.

”Các ngươi đừng động thủ, Nến Đỏ, giúp ta tìm hắn, ta biết ngươi là đồng tộc với hắn, chắc chắn ngươi có biện pháp.”

Nến Đỏ gật đầu, nàng tìm Linh Tôn quả thật cũng không khó.

Thiên đại Đông nhi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái, nghĩ đến Phong Liên Dực, trong lòng dần dần hiểu được là Hoàng Bắc Nguyệt muốn hỏi về chuyện của Phong Liên Dực.

”Ngươi đã không có việc gì thì ta về đây.” Thiên đại Đông nhi không quấy rầy nàng chữa thương, liền cáo từ rời đi.

Sau khi Đông nhi đi, Hoàng Bắc Nguyệt mới chớp chớp mắt, nói với Nến Đỏ: “Nến Đỏ, ta cảm giác...”

”Sao lại thế này?” Nến Đỏ vội hỏi.

”Từ ngày bị trúng Thiên Phạt của Ngụy võ thần, ta đã có cảm giác, hôm nay bị Mặc Liên đánh sét, cảm giác này càng rõ ràng“. Vừa nói, nàng đột nhiên phun ra một búng máu.

Nến Đỏ tiến lên đỡ nàng, nhưng đột nhiên bị một luồng điện mạnh trên người Hoàng Bắc Nguyệt giật, sau đó bị đẩy mạnh ra.

”Chủ nhân?” Nến Đỏ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt chật vật nói: “Ta cũng không biết sao lại thế này, trong phù nguyên hình như có một lực lượng rất mạnh công kích, hiện tại càng mãnh liệt.”

Nến Đỏ nhìn nàng, sắc mặt nhiều lần biến hóa, lúc ưu sầu, lúc như bừng tỉnh đại ngộ, vội vội vàng vàng đứng lên, nói: “Chẳng lẽ là...”

”Sao lại thế?”

”Thiên Phạt của Ngụy võ thần là thuộc tính lôi, sét đánh của Mặc Liên cũng là thuộc tính lôi cường đại, chẳng lẽ chủ nhân trong cái rủi có cái may” Nến Đỏ cũng không dám khẳng định, vội vàng để Hoàng Bắc Nguyệt lấy Vạn Thú Vô Cương ra, sau đó thử lấy hắc khí xuyên vào trong cơ thể xem xét.

Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt lại, có chuyện buồn cười thế sao? Nàng hai lần bị sét đánh suýt chết! trong lòng ghi hận cao thủ thuộc tính lôi, chẳng lẽ còn có vì bị sét đánh vài cái liền tăng thực lực.

Nến Đỏ mặt đầy vẻ vui mừng, nói: “Chúc mừng chủ nhân! Nô tỳ đang đau đầu làm thế nào mới có thể để chủ nhân đạt được Chú ấn Lôi, không ngờ đi mòn giầy không thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công phu!”

Hoàng Bắc Nguyệt miễn cưỡng nhếch miệng cười cười, đạt được Chú ấn Lôi đúng là hỉ sự lớn, nhưng lần này không cao hứng nổi, dù sao nàng là người bị sét đánh mà!

Thời gian kế tiếp, Nến Đỏ bày kết giới ở chung quanh, sớm nói với Bắc Đường Du không cho người tới quấy rầy, chuyên tâm trợ giúp Hoàng Bắc Nguyệt tu luyện Chú ấn Lôi.

Năm loại thuộc tính đã đạt được ba cái Chú ấn Hỏa, Băng, Lôi. Chỉ còn hai loại, khoảng cách viên mãn không còn xa nữa.

Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên đạt được năm loại chú ấn mà vô địch khắp thiên hạ, nàng cách ngày này mất bao lâu?

Trong một khách sạn ở vùng ngoại ô Thành Kỳ Dương, trừ chưởng quỹ thì không một bóng người, người đi đường đi ngang qua cũng không dám trách cứ, bởi vì nghe nói nơi này có một người rất lợi hại tới thuê!

Giờ phút này, chưởng quỹ run run bưng một chậu nước nóng đi lên lầu, đi tới cửa nhã gian lầu hai liền cung kính nói: “Đại, đại nhân, nước nóng đã chuẩn bị xong.”

”chuẩn bị tốt thì bưng đi vào! Nói nhảm nữa ta giết ngươi!” Tiếng nữ tử phẫn nộ vang lên, chưởng quỹ sợ đến mức suýt ném chậu đồng, ôm đầu lén chạy.

Tuy nhiên nghĩ đến tính mạng cả nhà trong tay vị đại nhân này, hắn chỉ còn cách kiên trì bưng chậu nước vào.

Vừa vào phòng, nhất thời mùi máu tươi nồng nặc xông lên, chưởng quỹ sợ run run, buông chậu nước đã định chuồn đi.

Ai biết, thình lình một đống quần áo dính máu đột nhiên ném bên chân hắn, chưởng quỹ sợ hãi hô một tiếng, ngã bệt mông xuống đất!

”Kêu la cái gì? Đem những thứ này đi thiêu sạch sẽ! Không để bất kỳ kẻ nào phát hiện!” Một thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy hồng đi tới, hung ác nói xong, bưng nước nóng tiến vào.

Chưởng quỹ hung hăng nuốt nước miếng, run rẩy nhặt quần áo lên, chậm rãi khom người lui ra ngoài, trong lòng tò mò, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong phòng.

Chỉ thấy trên giường có thiếu niên nằm, trên người quần áo đã được cởi xuống, lộ ra ngổn ngang vết thương trên lồng ngực, máu chảy đầm đìa, thoạt nhìn hết sức nghiêm trọng.

Khách điếm này mở ở bên ngoài Thành Kỳ Dương, có nhiều đại nhân vật lui tới. Chưởng quỹ cũng gặp quen mặt không ít người, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người bị thương như vậy mà vẫn sống sót!

Người thiếu niên kia sắc mặt đã tái nhợt, sợ rằng, sợ rằng...

Ôi chao, thật là nghiệp chướng, khách điếm này của hắn tên tuổi hàng đầu, từ xưa đến nay khách đến khách đi chưa từng có người chết. Nếu người ta biết khách điếm có người chết thì ai dám đến thuê chứ.

Nghĩ đến đây, chưởng quỹ cố lấy can đảm hỏi: “Đại, đại nhân, hay tiểu nhân mời đại phu đến giúp ngài nhé? Thương tích của vị tiểu ca này không thể để lâu được“.

”Ai cần ngươi xen vào việc của người khác! Cút ra đi!” Bên trong cô gái gào lên, ném ghế ra, chưởng quỹ sợ đến mức tè ra quần.

An tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của cô gái bên trong.

”Mặc, ngươi nhất định không sao, ta có linh dược tốt nhất, lập tức điều trị cho ngươi, sẽ không đau.” Hồng Liên cúi đầu, nước mắt lăn dài xuống.

Nếu có người ở đây, nàng nhất định sẽ không khóc, nhưng hiện tại chỉ có Mặc Liên, nàng mới không kiêng nể gì rơi nước mắt.

”Mặc, ngươi nhìn ta một cái được không?”

Không được đáp lại, Hồng Liên chỉ có vừa khóc vừa giúp hắn xử lý vết thương.

Thương thế kia là ánh chớp của chính Mặc Liên tạo thành, lúc ấy Lệ Tà phản hồi ánh chớp lại, Huyễn Linh Thú mặc dù ra sức chặn lại, nhưng một phần ánh chớp vẫn đánh vào Mặc Liên.

Vậy mà hắn lúc ấy không tránh né, mặc cho chính mình bị đánh. May là hắn mặcc áo lạnh băng phách, hơn nữa trong bản thể cũng có nguyên khí bảo vệ hắn, cho nên chỉ bị ngoại thương nặng, không có nội thương. Nhưng hắn chảy rất nhiều máu, thế nên hôn mê bất tỉnh.

Hắn hôn mê rất lâu, Hồng Liên thuê trọn một gian khách điếm, ngày đêm bảo vệ hắn, giúp hắn đổi thuốc, không rời một ly.

Thuốc của Điện Quang Diệu rất hữu dụng, một hai ngày đã thấy vết thương khép miệng, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh.

Chưởng quỹ ở bên cạnh Hồng Liên khá lâu, biết cô nương này tính tình nóng nảy, nhìn cô ta chăm sóc người thiếu niên kia quả thật tận tâm hết sức, không sợ khổ cũng không sợ mệt mỏi. Bởi vậy chưởng quỹ dần dần không sợ hãi nữa, đối xử tử tế hơn, thường xuyên tự mình xuống bếp làm thức ăn ngon cho Hồng Liên.

Hồng Liên không phải từ nhỏ đã cuồng ngạo, ở Điện Quang Diệu, nàng cùng Mặc Liên đều là “chín khuyển một ngao”, giết hết đồng bạn mới sống sót, hoàn cảnh bức bách nên không có cách nào thay đổi được.

Hai ngày này thấy chưởng quỹ đôn hậu chất phác, là người bình thường không có ân oán với nàng. Lúc chưởng quỹ mang đồ ăn vào liền hỏi: “Một người nếu vẫn không ăn cái gì sẽ như thế nào?”

Chưởng quỹ thành thật trả lời: “Đương nhiên sẽ... haiz, đại nhân, dân gian thường nói, người hôn mê bất tỉnh là hồn bay đi, không tìm được đường về, lúc này người thân phải thường xuyên ở bên gọi tên hắn, hồn hắn nghe được sẽ trở về.”

Trước đây, những lời nói vô căn cứ này Hồng Liên sẽ không nghe nửa chữ, nhưng hiện tại không thể không tin tưởng: “thật không?”

”Đương nhiên, dân gian gọi cái này là “Thuật chiêu hồn”, phải nhớ lúc hô tên phải để một ngọn đèn trên đầu, để hắn nhìn thấy đường.!”

Thuật chiêu hồn? Hồng Liên bĩu môi, bọn họ không biết chỉ có Mặc Liên mới thực sự thi triển được. Cho dù người đã chết, hắn cũng có thể triệu hồi hồn phách lại, hồi sinh người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.